Trên thực tế, hôm nay Cố Duẫn có gì đó không đúng, nhớp nháp.
Cố Duẫn ôm cô vào lòng, ngậm lấy môi cô, hôn thật sâu, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, như muốn làm cô tan chảy.
Trịnh Tây Tây bị anh làm ngạt thở, duỗi tay đẩy anh ra nhưng hai tay bị Cố Duẫn nắm lấy, chỉ có thể tiếp tục đáp lại nụ hôn của anh.
“Tây Tây.” Qua một lúc lâu, Cố Duẫn thở hổn hển nói: “Gặp được em thật tốt.”
“Em cũng vậy.” Trịnh Tây Tây bị hôn đến cả người nhũn ra, giọng nói cũng mềm mại.
Cô nghĩ nếu không gặp được Cố Duẫn, chắc chắn cô sẽ không như bây giờ, ngày nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ tính cô sẽ càng ngày càng buồn chán, cũng có thể càng ngày càng thu mình lại, sẽ không có ai chiều chuộng cô như Cố Duẫn.
“Thích em.” Cố Duẫn nói.
“Em… Em cũng…” Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói.
“Cũng cái gì?” Cố Duẫn không tha cho cô.
“Cũng, cũng thích anh.” Mặt Trịnh Tây Tây đỏ đến mức muốn ứa máu.
“Ừm, anh biết.” Nói xong anh lại hôn cô tiếp.
Trịnh Tây Tây: “…”
•
Sau tháng 9, ngay sau đó là kỳ nghỉ tháng 11.
Đỗ Phong và An Văn Xu đã sắp xếp lễ đính hôn trong kỳ nghỉ lễ tháng 11. Đỗ Phong đích thân đến công ty gửi thiệp mời cho Cố Duẫn, trên thiệp mời viết tên cả hai người Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây.
Thấy những người xung quanh đang đính hôn và hẹn hò nên người vẫn còn độc thân – Trần Minh Viễn đề nghị tổ chức tiệc độc thân trước khi Trần Minh Viễn đính hôn vào ngày 1/11, mọi người ai cũng phải đến.
Bốn người bọn họ thật sự đã lâu không tụ họp, đầu tiên là Đỗ Phong và Trịnh Hoài có người yêu, sau đó Cố Duẫn xuất ngoại, sau đó Trịnh Hoài có người yêu bị người nhà phát hiện, gia đình không đồng ý, anh ấy bị kẹp giữa bạn gái và gia đình, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, bây giờ không biết thế nào rồi.
Đương nhiên mọi người không có ý kiến với bữa tụ họp này.
Chỉ có Cố Duẫn nói: “Cuối cùng tôi cũng thoát độc thân, các cậu không thể đổi cái tên à? Tiệc độc thân cái quỷ gì, vừa nghe đã thấy xui xẻo.”
Trần Minh Viễn châm chọc anh: “… Biết một ông lão độc thân hai mươi mấy năm như cậu thoát độc thân không dễ, thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu lại ngậm em gái Tây Tây.”
Trần Minh Viễn: “Vậy mới gọi là đêm không say không về.”
Cố Duẫn: “Được.”
Sau khi chốt, Cố Duẫn báo trước với Trịnh Tây Tây.
Là một người bạn trai mới vào nghề, đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn báo cáo chuyện này, trong lòng nghĩ, anh ra ngoài chơi chắc chắn Trịnh Tây Tây sẽ rất lo lắng, nói không chừng cô còn làm nũng muốn đi theo anh.
Nếu như vậy, anh không thể làm gì khác ngoài đồng ý, hoặc đơn giản gọi mọi người đến nhà anh tổ chức tiệc.
Nghĩ vậy anh gọi cho Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây vừa ăn trưa xong về ký túc xá với bạn cùng phòng.
Cố Duẫn nói: “Đỗ Phong sắp đính hôn, thứ sáu muốn rủ anh ra ngoài chơi.”
“Vậy tốt rồi.” Trịnh Tây Tây nói, vướng mắc trong tưởng tượng không còn nữa: “Đúng lúc thứ sáu em cùng Tằng Ngữ đi tham gia buổi gặp mặt giao lưu với một phòng ký túc xá, thứ bảy em về.”
“Giao lưu?” Cố đại thiếu gia dựng tai lên, lập tức đề cao cảnh giác: “Cùng ai? Đi đâu?”
Giao lưu chẳng phải là cách nói lái của xem mắt sao, chẳng lẽ Tây Tây muốn ngoại tình hả?
“Là đi cùng Tằng Ngữ.” Trịnh Tây Tây nói: “Gần đây có một nam sinh đang theo đuổi cậu ấy, nam sinh đó mời bọn em thứ sáu đi hát, có phòng ký túc xá em và phòng ký túc xá bọn họ, vì không muốn xấu hổ nên Tằng Ngữ kêu bọn em đi giúp cậu ấy kiểm tra.”
Tằng Ngữ và nam sinh kia gặp nhau ở lớp học môn tự chọn, nói chuyện cũng coi như có ấn tượng tốt về nhau nhưng cũng chưa đến mức thích. Hơn nữa cô ấy cảm thấy có lẽ mình hơi hồi hộp trước khi có người yêu, bình thường không có gì làm cô ấy cũng nhắc mãi việc muốn có người yêu nhưng khi có một ứng cử viên thì cô ấy lại hơi do dự.
Quan hệ của Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ vẫn luôn tốt, hơn nữa Tằng Ngữ chưa yêu ai bao giờ, lúc cô ấy nhờ Trịnh Tây Tây cùng đi kiểm tra, Trịnh Tây Tây không thể từ chối.
“Ồ, đi xem mắt, đối diện có bốn nam sinh.” Cố Duẫn lập tức rút ra từ ngực mấy điểm mấu chốt: “Em gái, em muốn tạo phản hả?”
“Chủ yếu là Tằng Ngữ, bọn em đi cho đủ số lượng thôi.” Trịnh Tây Tây giải thích: “Hơn nữa, anh trai, em có một bạn trai đẹp trai như vậy, sẽ không có khả năng để ý người khác.”
Lời này khiến Cố Duẫn không khỏi cong môi, nhưng Cố thiếu gia không dễ dỗ như vậy.
“Như vậy đi.” Cố Duẫn thỏa hiệp: “Anh cũng đi cho đủ số lượng.”
“Không phải các em chỉ có ba người sao, bên kia có bốn người.” Cố Duẫn nói có sách mách có chứng: “Bây giờ anh là bạn trai em, cũng coi như nửa người trong phòng ký túc xá của em, anh cũng đi cho đủ số lượng.”
Trịnh Tây Tây không ngờ anh có thể đề nghị như vậy, cô do dự nói: “Cái này… sợ không tốt lắm.”
Cố Duẫn lập tức có lý do: “Các em có thể đi kiểm tra thì sao anh lại không thể, kiến thức của anh kém hơn các em? Hiểu con trai ít hơn các em? Hay em muốn đi ngoại tình.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Không phải anh muốn đi tụ họp sao?” Trịnh Tây Tây nói.
“Không sao, bọn anh có thể đổi ngày tụ họp.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Vì người anh trai này rất cố chấp, Trịnh Tây Tây lại không tìm ra bất kỳ lời nào có giá trị để bác bỏ lời nói của anh nên cô đành hỏi ý kiến của Tằng Ngữ.
Tằng Ngữ vừa nghe: “Được chứ.”
“Đúng lúc nhờ anh Cố xem giúp tớ một chút, nói không chừng con trai xem con trai chuẩn xác hơn, giống như con gái có thể phân biệt chính xác trà xanh.”
Vì thế mọi chuyện đã được quyết định.
Bên kia có bốn người, các cô cũng có bốn người trong đó có một người là người nhà của bạn cùng phòng.
Hôm thứ sáu, mọi người tập trung tại cổng bắc.
Nam sinh theo đuổi Tằng Ngữ trên là Tào Minh, học chuyên ngành khoa học máy tính, vẻ ngoài đứng đắn, trông tốt tính, dáng vẻ dễ ở chung.
Vì là chủ nhà, những người khác cũng cố ý tạo cơ hội cho cậu ấy nên Tào Minh và Tằng Ngữ đi đầu.
Ba nam sinh còn lại trong ký túc xá bọn họ đi cùng nhau, theo sau là Phạm Tri Tri, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đi phía sau cùng.
Phạm Tri Tri không giỏi giao tiếp với mọi người, Trịnh Tây Tây xem xét, quyết định đi cùng Phạm Tri Tri để cô ấy không bị cô đơn, sau đó cô bảo Cố Duẫn đi làm quen.
“Anh, anh muốn đi nói chuyện với họ không?” Trịnh Tây Tây nói: “Ví dụ như tính cách đối phương như thế nào, có thích sạch sẽ không, bao lâu giặt tất một lần…”
“Em để anh trai đi làm quen người khác.” Cố Duẫn buồn cười nói: “Em có biết anh có tuyệt kỹ gì không?”
“Là gì?” Trịnh Tây Tây phối hợp hỏi.
“Đá những người đến tiếp cận làm quen với anh.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Anh không đi hả.” Trịnh Tây Tây nghĩ: “Nếu không đi thì em đi?”
Cố Duẫn liếc cô mấy lần, Trịnh Tây Tây chớp mắt, Cố Duẫn duỗi tay gõ lên trán cô: “Em muốn tạo phản đúng không?”
“Đâu có.” Trịnh Tây Tây cúi đầu: “Em chỉ tùy tiện nói thôi, nếu anh không muốn đi…”
“Đợi đã.” Cố Duẫn nói, đi về phía trước.
Trịnh Tây Tây đi lên đi cùng Phạm Tri Tri, một bên lén quan sát Cố Duẫn.
Cố Duẫn thật sự không có kỹ năng làm quen với người khác, từ trước đến nay đều là người ta tiếp cận làm quen với anh nhưng không có nghĩa là anh không biết gì.
Anh đi qua chào hỏi trước, Cố Duẫn là người lạ, chủ đề của mọi người tự nhiên chuyển sang khoa và chuyên ngành của Cố Duẫn.
Cố Duẫn nói: “Tôi tốt nghiệp rồi, bây giờ đang làm ở Cố Thị.”
“Cố Thị?” Nghe thấy hai chữ này, ba người vốn chỉ lễ phép đáp lại đều nhìn sang.
Cố Thị là tập đoàn công nghệ lớn nhất Trung Quốc, lương cao, chế độ đãi ngộ tốt, danh tiếng tốt, trong tập đoàn toàn đại thần, điện thoại trong tay bọn họ cầm, trò chơi và các sản phẩm thông minh bọn họ sử dụng… đi đâu cũng thấy bóng dáng Cố Thị, nhất là dân học máy tính bọn họ, có ai không mơ được gia nhập Cố Thị.
Nhưng đầu vào Cố Thị rất cao, cho dù bọn họ tốt nghiệp trường danh giá cũng chưa chắc đã vào được.
Vì thế mọi người vây quanh Cố Duẫn hỏi đông hỏi tây, hỏi gì Cố Duẫn đáp nấy, anh biết rất nhiều tin tức không thể tìm thấy trên mạng, hơn nữa anh giải thích rất độc đáo, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách với bọn họ.
Vì vậy khi Trịnh Tây Tây nhìn lại, Cố Duẫn đã hòa mình với bọn họ, ánh mắt ba nam sinh đó nhìn Cố Duẫn như thể phát hiện được báu vật, quả thật rất chăm chú khiến Trịnh Tây Tây nổi cả da gà.
Anh rốt cuộc đã làm gì.
Phạm Tri Tri cũng nhận thấy sự khác thường ở bên đó, thỉnh thoảng thấy Trịnh Tây Tây nhìn, cô ấy do dự một chút, nói: “Tớ nghe nói, khoa máy tính của bọn họ có một câu nói được lưu truyền rộng rãi, cậu muốn nghe không?”
“Cái gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Phạm Tri Tri ho khan một tiếng: “Đây chỉ là một câu nói đùa thôi, không thể coi là thật, cậu chỉ nghe thôi là được.”
“Gì nha?” Lòng hiếu kỳ của Trịnh Tây Tây bị gợi lên.
“Tỉ lệ nam nữ là 7:1, 1 cặp nam nữ thì 3 cặp nam nam.” Phạm Tri Tri nhìn bên kia: “Cậu nhìn xem, anh Cố giống rơi vào hang sói.”
Trịnh Tây Tây:!
Cái này làm Trịnh Tây Tây không thể bình tĩnh nổi, cô lập tức chạy đến kéo bạn trai mình về.
Cố Duẫn đang nói với bọn họ những điều kiện cần thiết để vào Cố Thị thực tập, bộ phận nào tương đối thiếu người, nhân tiện quảng cáo cho công ty… anh còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Tây Tây lôi đi.
“Sao vậy?” Cố Duẫn hỏi.
“Em cảm thấy không cần anh đi làm quen.” Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói: “Mấy tin tức nhỏ như vậy không đáng để anh hy sinh hình tượng.”
Cố Duẫn:?
Ktv cách đó không xa, chỉ chốc lát sau mọi người đã tới.
Tào Minh là người rất chu đáo, trên cơ bản đều hỏi qua và quan tâm mọi người.
Đến ktv, mọi người đi đặt bài.
Trong khi những người khác đang đặt bài hát, Tằng Ngữ đến ngồi cạnh và nói: “Các cậu nhìn chưa? Thấy sao?”
“Rất chu đáo.” Phạm Tri Tri công bằng nói.
“Ừ.” Trịnh Tây Tây cũng gật đầu: “Có vẻ rất đáng tin, nhưng vẫn phải quan sát thêm.”
“Ừm.” Tằng Ngữ cũng gật đầu.
“Cậu thấy cậu ấy thế nào?” Trịnh Tây Tây ghé vào cạnh cô ấy nhỏ giọng hỏi.
Nhạc trong KTV rất to, các cô ghé vào nhau nói chuyện cũng không lo người khác nghe thấy.
“Ở cùng nhau rất thoải mái.” Tằng Ngữ nói, cười trêu chọc Trịnh Tây Tây: “Chắc chắn khác cậu, cậu phải là anh Cố Duẫn.”.
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Trịnh Tây Tây thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô ấy.
“Đừng nhìn tớ.” Tằng Ngữ nói: “Anh Cố nhà cậu vẫn ở đây, cậu liếc mắt đưa tình với tớ làm gì?”
Trịnh Tây Tây: “…”
Các cô ghé vào nói nhỏ với nhau, còn những người khác đi chọn bài.
Ba nam sinh kia vẫn nhớ đến cuộc nói chuyện với Cố Duẫn trên đường, đặt bài xong bọn họ muốn ngồi cạnh Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây lập tức thấy có nguy hiểm, vội vàng ngồi lại, canh giữ chặt chẽ bạn trai mình, còn duỗi tay khoác cánh tay anh.
“Em nói xấu anh à?” Cố Duẫn hỏi.
“Đâu có.”
“Sao anh cảm thấy em chột dạ.” Cố Duẫn nhìn cô: “Bây giờ biết dùng anh làm công cụ không tốt hả?”
“Sao em có thể coi anh là công cụ, em coi anh là người nhà mà.”
“Ồ, người nhà.” Cố Duẫn cười nói: “Người nhà, có phải anh muốn ăn gì cũng được không?”
“Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh.” Trịnh Tây Tây lập tức nói.
Cố Duẫn duỗi tay véo hai má cô, kéo: “Ăn đậu hũ.”
——-
Tác giả: Anh Cố nói lời âu yếm muốn độn thổ.
Em gái Tây Tây: “ Muốn độn thổ, không có mặt mũi nhìn nữa…”