Trịnh Tây Tây theo Cố Duẫn ra ngoài chơi cả ngày, đến tối mới về.
Vì ban ngày tiêu hao nhiều thể lực, 9 giờ Trịnh Tây Tây đã về phòng, cô định hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Cô vào phòng tắm tắm rửa trước, mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, vừa bước ra đã nhận được cuộc gọi từ ba Trịnh.
Trịnh Tây Tây vén mái tóc còn ướt một nửa ra sau đầu, cầm điện thoại, nhấc máy: “Ba.”
“Tây Tây, đã lâu không gặp con, ba gọi điện hỏi thăm tình hình của con gần đây thế nào.”
“Con khá tốt.” Trịnh Tây Tây đáp: “Cả nhà thì sao?”
“Cả nhà vẫn tốt. Nghe anh trai con nói, hôm nay con đi cưỡi ngựa với Cố Duẫn.”
“Vâng.”
“Ba thấy Cố Duẫn rất thích con.” Ba Trịnh vui mừng nói: “Cố Duẫn là một người trẻ tuổi tài năng hiếm có, xuất thân vạn dặm mới tìm được một người, chuyện lần trước ba nói với con…”
Nghe đến đây, vẻ mặt của Trịnh Tây Tây dần dần tối đi.
“Anh ấy đúng thật rất thích con.” Trịnh Tây Tây nhíu mày nói: “Nhưng anh ấy chỉ coi con là em gái, không có suy nghĩ khác với con.”
“Ba, còn còn có việc, cúp máy trước.”
Trịnh Tây Tây cúp máy.
Cầm điện thoại, môi cô mím chặt, cảm thấy tâm trạng tốt cả ngày hôm nay đều vì cuộc gọi này mà rơi xuống đáy vực.
Cô vốn tưởng ông thật sự quan tâm cô. Chẳng lẽ trong mắt ông, cô chỉ là một quân cờ.
Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy thiếu oxy, độ ấm toàn thân như đóng băng.
Cô cho rằng sự kỳ vọng của cô với ba mình đã bị hạ thấp nhưng hóa ra ngay cả sự kỳ vọng này cũng không thể có.
Bị ba Trịnh quấy rầy, cơn buồn ngủ ban đầu cũng không còn, Trịnh Tây Tây sấy tóc xong, định xuống lầu lấy ly nước, cô vừa ra ngoài đúng lúc gặp Cố Duẫn.
Cố Duẫn cũng vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, ngực còn ướt, tóc mới chỉ khô được một nửa.
“Em vẫn chưa ngủ sao?” Cố Duẫn hỏi.
“Ừm, em đi xuống uống nước.”
“Để anh mang lên cho em.” Cố Duẫn vừa nói vừa đi xuống lầu, một lúc sau anh cầm một ly nước ấm mang vào cho cô.
Độ ấm vừa phải, uống vào rất ấm.
“Anh, sao anh lại tốt với em như vậy.” Trịnh Tây Tây đột nhiên hỏi: “Rõ ràng em… không làm người ta thích.”
“Ai nói vậy?” Cố Duẫn gõ nhẹ vào đầu cô: “Sau này mắt ai mù như thế, em cứ gọi cho anh, anh sẽ trả tiền phẫu thuật, thay mắt miễn phí cho người đó.”
Trịnh Tây Tây “Xì” cười một tiếng, cơ thể chậm rãi ấm lên.
“Em ngủ trước đây, anh trai ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cố Duẫn ra khỏi phòng, nhân tiện giúp Trịnh Tây Tây tắt đèn, đóng cửa ra ngoài.
Trịnh Tây Tây nằm trên giường, nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, đột nhiên cô cảm thấy, cô vẫn rất cảm kích Trịnh gia, nếu không, cô sẽ không gặp được Cố Duẫn.
•
Thời gian trốn qua khe hở ngón tay.
Cuối tháng 11, Văn Thành bắt đầu hạ nhiệt.
Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ cùng nhau ra khỏi khu dạy học, hai người hắt xì một cái.
“Hôm nay lạnh quá.” Tằng Ngữ vừa nói xong, lại hắt xì một cái: “Xem ra phải mặc thêm áo len rồi.”
“Tây Tây, hôm nay cậu về nhà à?” Tằng Ngữ hỏi.
Trịnh Tây Tây gật đầu: “Cuối tuần không có việc gì, muốn về nhà chút.”
“Còn không phải cậu nhớ anh Cố nhà cậu sao?” Tằng Ngữ trêu chọc: “Nhưng mà nếu bên cạnh tớ có một đại soái ca như vậy, tớ cũng hận không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm anh ấy.”
“Tớ đâu có.” Trịnh Tây Tây hơi không được tự nhiên, cô nhìn điện thoại: “Tớ phải đi nhanh, nếu giờ không về sẽ không kịp ăn cơm tối.”
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi nhanh thôi.” Tằng Ngữ cũng nói.
Trịnh Tây Tây về ký túc xá đặt cặp sách xuống, thu dọn đồ đạc trên bàn, lấy những thứ cô muốn mang về nhà, vẫy tay với Tằng Ngữ: “Tớ đi đây!”
“Là người bản địa thật tốt.” Tằng Ngữ hâm mộ nói.
Khi nào muốn là có thể trở về.
Phần lớn thời gian Trịnh Tây Tây đều ở trường, cuối tuần thỉnh thoảng mới về, nhưng Tằng Ngữ vẫn rất hâm mộ, đã lâu cô ấy không về nhà.
Cô ấy vẫy tay với Trịnh Tây Tây: “Cậu đi nhanh đi.”
Trịnh Tây Tây rời khỏi ký túc xá, đi vòng qua một con đường rợp bóng xanh, đi vài bước đến cổng Bắc.
Khi đi ra cổng trường cô tình cờ gặp Từ Hưng Châu vừa từ bên ngoài trở về.
Sau khi nói rõ từ lần ở tiệc sinh nhật của Từ Hưng Châu, hai người không nói chuyện nữa, cũng rất lâu Từ Hưng Châu không gặp Trịnh Tây Tây.
“Trịnh Tây Tây.” Cậu ta dừng lại.
“Chào cậu.” Trịnh Tây Tây vẫy tay với cậu ta, chào lại.
Hôm nay Từ Hưng Châu mặc một chiếc áo len màu xám và mặc một chiếc áo khoác giữ nhiệt bên ngoài. Nếu mặc màu xám mà không hợp thì có vẻ rất nhạt nhẽo, nhưng Từ Hưng Châu mặc vào lại mang cảm giác rất trẻ trung, ở cổng trường đã có rất nhiều người nhìn anh.
Trịnh Tây Tây chào xong thì chuẩn bị rời đi nhưng lại bị Từ Hưng Châu gọi lại: “Cậu về nhà sao?”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
“Tôi nghe nói bây giờ cậu đang ở vùng Cố Duẫn.”
Sợ cô hiểu lầm, Từ Hưng Châu vội nói: “Tôi không có ý khác, cậu cũng biết bây giờ tôi không theo đuổi cậu nữa.”
Mặc dù đã gần hai tháng trôi qua nhưng khi thấy Trịnh Tây Tây, Từ Hưng Châu vẫn không thể thờ ơ. Nhan sắc của Trịnh Tây Tây hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của cậu ta, bây giờ gặp lại, cậu ta vẫn cảm thấy động lòng như trước.
Nhưng cậu ta là người có chừng mực, Trịnh Tây Tây không có hứng thú với cậu ta, cậu ta càng không muốn chọc Cố Duẫn, cho nên cậu ta đã từ bỏ ý định theo đuổi Trịnh Tây Tây.
Không thể thành một cặp nhưng vẫn có thể làm bạn.
“Mai là ngày giỗ của mẹ Cố Duẫn, cậu biết không?” Từ Hưng Châu hỏi.
Trịnh Tây Tây kinh ngạc ngẩng đầu.
Thấy cô có hứng thú, Từ Hưng Châu nói tiếp: “Mỗi năm đến ngày này tâm tình của anh ấy sẽ rất kém, thường biến mất mấy ngày…”
Từ Hưng Châu là em họ của Đỗ Phong, hơn nữa quan hệ anh em họ của hai người rất tốt, Đỗ Phong lại có quan hệ thân thiết với Cố Duẫn nên cậu ta biết nhiều thứ hơn những người khác.
“Tôi cảm thấy nếu anh ấy không nói cho cậu biết, cuối tuần này cậu ở tại trường vẫn tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây nói: “Vậy tôi càng phải về.”
Cho dù cô không thể làm gì nhưng ít nhất cũng phải cho anh biết có người đang ở bên anh.
Khi về đến nhà, quả nhiên Cố Duẫn không ở nhà.
Giúp việc đã nấu cơm xong, thấy Trịnh Tây Tây về, cô ấy nói với cô: “Tối nay thiếu gia sẽ không về ăn cơm, tiểu thư cứ ăn trước đi.”
“Ừm.”
Trịnh Tây Tây ăn cơm tối xong, sau đó giúp việc thu dọn đồ đạc thì rời đi.
Trịnh Tây Tây về phòng tắm trước, sau đó chơi game.
Đến 10 giờ tối, Cố Duẫn vẫn chưa về.
Trịnh Tây Tây kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài.
Đèn trong toà nhà Cố Thị hầu như đã tắt hết, chỉ còn thưa thớt mấy ngọn đèn vẫn sáng.
Trịnh Tây Tây gọi cho chú Lâm: “Chú Lâm, anh trai chưa tan làm sao?”
Chú Lâm dừng một chút: “Thiếu gia, cậu ấy… Ở quán bar.”
Hôm nay Cố Duẫn rời khỏi công ty từ rất sớm, sau đó hẹn bạn đến quán bar Mị Sắc, mãi không ra.
Nhưng chú Lâm chỉ là tài xế, chỉ biết Cố Duẫn ở quán bar, còn anh ở phòng nào, ở đâu thì chú ấy không biết.
Trịnh Tây Tây không yên tâm, cô thay quần áo, sau khi hỏi địa chỉ từ chú Lâm, từ chối lời đề nghị đến đón cô của chú Lâm, cô tự mình gọi taxi đến quán bar.
Lúc Trịnh Tây Tây vội vàng đến quán bar Mị Sắc đã là nửa tiếng sau.
Đây là lần thứ hai Trịnh Tây Tây đến quán bar, lần đầu tiên là quán bar gần Văn Đại.
Nhưng nơi này không phải quán bar yên tĩnh gần trường, bên trong rất náo nhiệt. Vừa bước vào đã có có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong kèm theo đủ loại âm thanh ồn ào.
Trên sân khấu có một ban nhạc đang biểu diễn, đều là những bài hát có tiết tấu nhanh và dồn dập, có những bóng người lắc lư trên sàn nhảy, thỉnh thoảng có những con ma men người nồng nặc mùi rượu đi qua.
Trịnh Tây Tây gọi điện cho Cố Duẫn trước nhưng không ai trả lời, cô gọi cho Trần Minh Viễn.
Gọi ba cuộc, trước khi cuộc gọi tự ngắt thì cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng là một giọng nói xa lạ: “Anh Minh Viễn vào nhà vệ sinh nôn rồi…”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Mấy người đang ở đâu, tôi qua đấy đưa đồ cho anh ấy.”
Đối phương do dự một chút, Trịnh Tây Tây nói: “Anh đưa điện thoại cho Trần Minh Viễn đi.”
Lúc này người đó mới do dự nói: “Ở phòng 308.”
Trịnh Tây Tây đi lên tầng 3, ánh sáng trong quán bar mờ ảo, thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn rực rỡ chiếu vào mặt khiến mắt người ta không mở mắt hết được.
Hầu hết những người đến quán bar đều ra ngoài để vui vẻ, cũng có những người đặc biệt đến quán bar để tìm tình một đêm.
Hôm nay Trịnh Tây Tây buộc tóc cao, cô xinh đẹp nhưng trên người lại có khí chất ngoan ngoãn của một học sinh giỏi, đứng trong một quán bar hỗn loạn, giống như một bạn học ngoan ngoãn lạc vào thế giới phồn hoa, hỗn loạn.
Chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến cô.
Trịnh Tây Tây đi đến chờ thang máy, một người đàn ông cầm ly rượu tự cho mình đẹp trai đi tới: “Người đẹp, đi một mình à?”
“Không, còn anh trai tôi.” Trịnh Tây Tây ấn nút thang máy.
“Anh em? Tình anh trai hả.” Có người anh nào lại đưa em gái mình đến quán bar chứ.
Anh ta đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích, tay phải cố ý sờ chiếc đồng hồ giá mười vạn tệ trên tay trái, ám chỉ nói: “Anh so với anh trai em như thế nào?”
Khóe miệng Trịnh Tây Tây giật giật: “Cách nhau một trời một vực.”
Lúc không cười Trịnh Tây Tây có dáng vẻ người sống chớ gần, nhưng khi cô cười lại giống như băng tuyết tan chảy.
Dù đó có là một nụ cười nhếch mép nhưng cũng khiến người đàn ông đứng nhìn bên cạnh thấy hấp dẫn. Anh ta hoàn toàn không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Trịnh Tây Tây, tưởng cô đang khen ngợi anh ta.
Anh ta lại tiến lên phía trước một bước, vươn tay muốn ôm eo Trịnh Tây Tây: “Vậy người đẹp, chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?”
Nhưng đúng lúc thang máy vừa tới, Trịnh Tây Tây bước vào, tay anh ta trống không.
Trịnh Tây Tây ấn nút đóng cửa, người đàn ông vội vàng duỗi tay ngăn lại, bước vào.
Trịnh Tây Tây cũng không quan tâm đến anh ta, bước sang một bên.
“Anh là Lý Mãn, người đẹp tên gì?”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lý Mãn không nhịn được lại vươn tay về phía Trịnh Tây Tây, muốn sàm sỡ một chút.
Chưa chạm đến anh ta đã bị Trịnh Tây Tây đá vào chỗ yếu.
Trịnh Tây Tây ghét nhất loại người không có lòng tự trọng lại còn quấy rối tình dục, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Có phải anh không hiểu tiếng người không? Khác nhau một trời một vực có nghĩa là, anh tôi là trời còn anh chỉ là sâu bọ bò dưới đất.”
Đến tầng ba, Trịnh Tây Tây đi ra ngoài, Lý Mãn bị đá, che thân dưới, vừa đau vừa tức, anh ta định ra ngoài đuổi theo cô rồi dạy cho cô một bài học thì cửa thang máy đã đóng lại.
Trịnh Tây Tây tìm thấy phòng 308, đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập đến.
Trần Minh Viễn vừa vào phòng vệ sinh nôn xong, miễn cưỡng súc miệng, vừa đi ra đã gặp Trịnh Tây Tây vừa vào cửa.
Anh ấy cho rằng mình bị ảo giác, lắc đầu, Trịnh Tây Tây vẫn ở đó, thậm chí còn lên tiếng hỏi anh: “Anh Minh Viễn, anh Cố Duẫn có ở đây không?”
Trần Minh Viễn giữ chặt tay người bên cạnh: “Tôi, có phải tôi ảo giác không? Tôi nhìn thấy một người đứng trước mặt tôi.”
“Không có.” Đối phương nói: “Quả thật có người đang đứng trước mặt cậu.”
“Trịnh Tây Tây?” Trần Minh Viễn thử gọi: “Sao em đến đây?”
Anh ấy nghĩ, đoán ra: “Cố Duẫn say rồi, đang nghỉ ngơi bên trong, anh đưa em vào.”
“Cảm ơn.”
Trần Minh Viễn vừa đi vào vừa nói: “Tửu lượng của Cố Duẫn tốt quá, ngàn chén không say, một mình uống làm bảy tám người bọn anh say, anh nôn luôn.”
“Các anh rót rượu cho anh ấy?” Trịnh Tây Tây lạnh lùng hỏi.
“Đm?” Nghĩ đến trải nghiệm cả đêm bồi rượu, Trần Minh Viễn không nhịn được chửi thề: “Em gái, em nói lý chút được không, là Cố Duẫn rót rượu cho bọn anh, em nhìn bọn anh khổ sở như nào này.”
Trong phòng có rất nhiều người gục ngã, Cố Duẫn ngủ trên sô pha bên trong, hai chân đặt dưới mặt đất, lông mày nhăn lại, vừa nhìn đã biết anh ngủ không được thoải mái.
“Em muốn đưa anh ấy về, anh đến cũng tốt, phụ em một chút.”
Trần Minh Viễn cũng uống rất nhiều lại nôn một lần nhưng không say ghê gớm như những người khác, ít nhất anh ấy vẫn tỉnh táo.
Trần Minh Viễn gọi người đến, đỡ Cố Duẫn lên, bên kia anh ấy đang định đỡ thì Trịnh Tây Tây đã đi tới nói: “Để em, anh Minh Viễn anh nghỉ ngơi chút đi.”
Anh ấy cũng hơi chóng mặt nên không kiên trì.
Trịnh Tây Tây gọi điện cho chú Lâm bảo chú ấy đợi ở cửa, cô và một người khác đỡ Cố Duẫn xuống, Trần Minh Viễn đi bên cạnh.
Trước đó Lý Mãn bị Trịnh Tây Tây đá một cái, anh ta theo thang máy đi lên, lại đi thang máy xuống, đến tầng 3. Vốn dĩ anh ta đang muốn tìm Trịnh Tây Tây gây phiền toái, nhưng khi ra khỏi thang máy đúng lúc đụng phải Trần Minh Viễn và những người khác.
Những người khác thì anh ta không biết, nhưng ông chủ quán bar thì anh ta biết. Ông chủ là một phú nhị đại, mở quán bar này để giải trí, mọi người đều gọi anh ta là anh Khải.
Mặc dù nhà Lý Mãn có ít tiền, nhưng không thể so với những phú nhị đại này, bình thường gặp anh Khải anh ta còn phải kính nể muốn tìm cơ hội tiếp cận.
Nhưng bây giờ anh ta lại thấy anh Khải như một phục vụ, mi mắt rủ xuống, nhìn có vẻ anh Khải còn sợ không thể hiện tốt, dáng vẻ nịnh nọt quả thật giống anh ta ngày thường ở trước mặt anh Khải.
Trịnh Tây Tây đứng ở bên còn lại, tâm trí của cô bây giờ đều đặt trên người Cố Duẫn, không để ý đến anh ta.
Lý Mãn lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức nhận ra mình đã đắc tội với người không nên dây vào, nào còn dám tìm Trịnh Tây Tây gây phiền toái. Anh ta vội trốn sang một bên, đợi bọn họ vào thang máy, mới dám đi ra.
Sau khi thanh máy đi xuống, Lý Mãn gọi quản lý quán bar tình cờ đi ngang qua: “Quản lý Vương, người vừa rồi là ai vậy, thân phận lớn như vậy, phải khiến anh Khải đích thân ra tiễn.”
Lý Mãn này cả ngày la cà ở quán bar, trong nhà có ít tiền, quản lý cũng biết anh ta nên dò xét liếc anh ta một cái: “Cậu không gây chuyện đó chứ?”
“Đương nhiên không có.”
Lúc này quản lý mới ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Anh ta họ Cố.”
“Họ Cố?”
Quản lý khinh thường nhìn anh ta: “Ở Văn Thành còn có gia tộc nào họ Cố?”
Sau khi quản lý rời đi, Lý Mãn lại lau mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cũng may anh ta mới bị đá một cái, nếu không suýt chút nữa anh ta đã tự dâng mình vào hang hổ.
Trịnh Tây Tây và chú Lâm cùng nhau đỡ Cố Duẫn ngồi lên xe.
Trịnh Tây Tây ngồi ghế sau, Trần Minh Viễn mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.
Trịnh Tây Tây vốn định đưa Trần Minh Viễn về trước nhưng Trần Minh Viễn nói anh ấy không sao, cứ đưa Cố Duẫn về trước đi rồi bảo tài xế đưa anh ấy về sau, Trịnh Tây Tây cũng không ép.
Cố Duẫn uống rất nhiều rượu, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi cau lại.
Trịnh Tây Tây giúp anh đổi một tư thế thoải mái, Cố Duẫn nghiêng đầu dựa đầu vào vai Trịnh Tây Tây. Khi anh thở, khí nóng phả vào cổ cô từng chút một, rất ngứa.
Trịnh Tây Tây hơi cử động, cố gắng phớt lờ hơi nóng trên cổ.
Trên đường tới đây cô đã mua thuốc giải rượu, cô đưa cho Trần Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, anh có muốn thuốc giải rượu không?”
Trịnh Tây Tây đưa cả thuốc và nước qua, đồng thời đưa thêm cho anh một gói kẹo.
Sau khi Trần Minh Viễn uống thuốc, anh ấy xé gói kẹo, ném một viên kẹo dưa hấu vào miệng, rất ngon.
Trần Minh Viễn “chậc” một tiếng, cảm thán nói: “Có em gái bên cạnh thật khác.”
Anh vươn đầu quay đầu nhìn: “Em gái Tây Tây, em cảm thấy anh thế nào?”
Trịnh Tây Tây: “Hả?”
“Nếu anh đến đào góc tường của Cố Duẫn, cướp em đi thì có bao nhiêu phần thắng?”
Khóe miệng Trịnh Tây Tây giật giật, giơ một ngón tay ra.
“10%?” Trần Minh Viễn nói.
“Ý nghĩ kỳ lạ.”
Trần Minh Viễn: “…”
Anh ấy nhàn nhạt thở dài: “Em nói đúng, anh đã chậm, đào góc tường của Trịnh Hoài thì quá dễ nhưng dám đào của Cố Duẫn, chắc chắn cậu ta sẽ liều mạng với anh.”
“Anh đã quen Cố Duẫn từ rất nhỏ sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Đúng rồi, anh, Trịnh Hoài và Cố Duẫn quen nhau từ hồi học mẫu giáo.”
Trần Minh Viễn nhớ lại: “Lúc đó Cố Duẫn không như bây giờ.”
Không biết nghĩ đến chuyện buồn cười gì, anh ấy đột nhiên bật cười, cười không dừng được, giống lên cơn động kinh.
“Lúc mới vào mẫu giáo cậu ấy rất lịch sự, rất lễ phép, ngày nào cũng ăn mặc gọn gàng, không chút cẩu thả, sống rất kỷ luật.” Trần Minh Viễn cười đến đau bụng: “So với bây giờ như hai người khác nhau.”
Trịnh Tây Tây muốn nói thêm nhưng Trần Minh Viễn đã im lặng, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Chiếc xe quay về dinh thự Dục Minh trước.
Trần Minh Viễn xuống xe, cùng Trịnh Tây Tây đỡ Cố Duẫn lên lầu đến phòng Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây cởi giày cho Cố Duẫn, ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Trần Minh Viễn: “Anh Minh Viễn, bằng không anh giúp anh Cố Duẫn thay đồ ngủ đi?”
Nếu ngủ như thế này cả đêm thì chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nhưng trước giờ Trần Minh Viễn chưa từng chăm sóc người ta tỉ mỉ như vậy, trước đây ai uống say, cùng lắm anh ấy đưa về rồi ném lên giường là xong.
Nhưng Trịnh Tây Tây vẫn đang nhìn, Trần Minh Viễn chỉ có thể nói: “Được.”
Trịnh Tây Tây đi ra ngoài, Trần Minh Viễn cởi quần áo cho Cố Duẫn, cởi xong áo lại cởi quần, cởi đến khi chỉ còn quần lót, anh ấy vô tình nhìn vào một vị trí nào đó không thể miêu tả được, cách quần lót cũng có thể nhìn thấy kích cỡ dọa người.
Đàn ông đều rất để ý đến cái này, Trần Minh Viễn theo bản năng so sánh với chính mình, cảm thấy lòng tự tôn của mình bị đả kích, anh ấy vội mặc đồ ngủ cho anh.
Đợi sau khi Trần Minh Viễn đổi quần áo xong, Trịnh Tây Tây mới tiến vào.
Cố Duẫn ngủ như chết, lăn lộn như vậy cũng không tỉnh lại.
“Những cái sau Cố Duẫn phiền em chăm sóc.” Trần Minh Viễn nói: “Thật sự quá phiền, năm nào cũng uống như vậy, cũng không sợ phải nhập viện.”
Trịnh Tây Tây nghe được từ ngữ mấu chốt trong đó: “Năm nào?”
“Không có gì.” Trần Minh Viễn sờ mũi: “Em gái Tây Tây, anh về đây.”
Trịnh Tây Tây tiễn anh ấy xuống lầu, chú Lâm đưa anh ấy về.
Cô vào bếp rót cho Cố Quân một ly nước ấm.
Cố Duẫn vẫn chưa tỉnh, cô chỉ có thể đặt ly nước lên đầu giường, đắp chăn cho Cố Duẫn, rồi cô vào phòng tắm dùng khăn thấm nước ấm lau mặt cho anh, sau đó nhúng tăm bông vào nước bôi lên môi anh, tránh lúc anh tỉnh dậy thấy quá khát.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Trịnh Tây Tây mới có thời gian nhìn kỹ Cố Duẫn.
Tóc của Cố Duẫn ngắn hơn một ít, có lẽ anh đã đi cắt tóc, nhưng kiểu tóc vẫn không thay đổi.
Khi tỉnh táo, anh là một người có khí chất rất cường đại, dù ngoại hình hay tính cách đều mang theo tính xâm lược. Nhưng lúc này nhắm mắt lại, lại lộ cảm giác yếu ớt.
Cố Duẫn rất ít khi nhắc tới chuyện gia đình, những người khác cũng giữ kín như bưng. Trịnh Tây Tây chỉ biết mẹ anh đã qua đời từ lâu, anh không hay liên lạc với ba mình, sau khi ông nội Cố qua đời, Cố Duẫn xuất ngoại, cuối tháng 9 năm nay mới trở về.
Mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng biết chắc hẳn đó là quá khứ không vui của anh.
“Anh ơi.” Trịnh Tây Tây muốn nói gì đó nhưng vắt óc cũng không nghĩ ra lời thích hợp để an ủi.
Cô giúp anh kéo lại chăn, nhẹ giọng nói: “Em sẽ ở bên anh.”