Chương 69
Đàm Thu dặn dò Trần Đức, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng rất chân thành. Cùng là người đến từ nông thôn, thậm chí với xuất thân không hề tốt như họ sẽ rất chật vật ở nơi được coi như “trường học quý tộc” này.
“Chân Dài”.
Lúc này, Tô An Khê từ bên ngoài bước vào, phấn khích nói: “Tối nay là sinh nhật Lôi Long đấy, người ta tổ chức party sinh nhật, mời chúng ta nè”.
“Thế hả?”, Tống Ngữ Yên đáp: “Tối nay là sinh nhật cậu ta?”
“Thật mà, tớ còn lừa cậu được chắc?”, Tô An Khê mỉm cười: “Lôi Long dặn dò tớ rất kỹ, nhất định phải gọi các chị em đi cùng”.
“Có những ai vậy?”, Tống Ngữ Yên hỏi.
“Thì một số người trong vòng quan hệ của Lôi Long thôi, mọi người biết nhau cả, bình thường cũng vẫn chơi chung mà”, Tô An Khê đáp.
“Được thôi, dù sao tối nay cũng không có việc gì, đi thì đi”, Lâm Dao đồng ý.
Tuy Tống Ngữ Yên và Lâm Dao là hoa khôi của trường, nhưng không hề khó gần, họ vẫn duy trì quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp. Bố mẹ đưa họ tới học viện thương mại với mục đích làm quen thêm nhiều người trong giới, để lót đường cho công việc kinh doanh sau này.
Nói một cách đơn giản, họ đến đây không phải để học, họ đến để mở rộng vòng giao thiệp.
Tô An Khê thấy hai người đã đồng ý mới bắt đầu liệt kê cụ thể cho họ nghe về mấy người kia, gần như ngày thường luôn chơi cùng nhau, thuộc tầng lớp trung lưu trong trường, gia cảnh khá giả.
Lại là một cơ hội giao lưu rất ổn, Tô An Khê tới học viện thương mại là để giành lấy thứ này, mục đích làm thân cùng Lâm Dao và Tống Ngữ Yên cũng để tiếp xúc với những người này.
Gần như lần nào có người tổ chức tiệc tùng trong trường cô ta cũng có mặt, mấy năm nay cũng tích lũy được các mối quan hệ khá phong phú.
Thấy chỉ còn ba tháng nữa là phải tốt nghiệp rồi, cô ả càng thêm nhiệt tình với việc này.
Kể tới kể lui, ánh mắt của Tô An Khê đột nhiên liếc thấy Trần Đức, bèn giở giọng mỉa mai: “Party lần này không phải ai cũng đi được đâu, mấy thằng như Trần Đức có cầu xin cũng chẳng được, chúng ta nhất định phải ăn diện đẹp đẽ, xuất hiện lộng lẫy”.
Tô An Khê nâng cao tông giọng, cố tình để Trần Đức nghe được. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên thành một đường cong, không hề đáp lại vì lười chấp nhặt với loại người này, chỉ có Đàm Thu thoáng phàn nàn: “Mắt chó trông ai cũng nghĩ như mình”.