Chương 592
Trên quảng trường ai nấy đều câm nín, không ai dám nói điều gì.
Hầu như mọi ánh mắt đều tập trung trên người Trần Đức.
Sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Bọn họ vốn tưởng rằng hôm nay Trần Bát Hoang sẽ gặp rắc rối, sẽ rất thê thảm.
Những ông trùm trong thương trường bọn họ đến đây chính là để đối phó anh, giúp công chúa nhà họ Tạ xả cơn giận trong lòng.
Nhưng mà…
Sự tình càng phát triển càng vượt ra khỏi tiên liệu.
Đến lúc này, Tạ Phương Kiệt cũng chết, Tà Vô Cương cũng chết, trên quảng trường rộng, máu tươi vung vãi nhức mắt.
Nhưng, trong số đó không một giọt nào là của Trần Bát Hoang!
Trong lòng tất cả những người có mặt ở đó, sự hoảng loạn, bất an, sợ hãi, chấn động, kinh ngạc, mọi loại cảm xúc thi nhau tuôn ra, tụ lại với nhau, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất rất rất đặc sắc, khó coi hơn ăn phải ruồi kiến gấp vạn lần.
Đặc biệt là Tạ Cường Đông, sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, hai chân hoàn toàn không đứng vững, cả người ngồi bệt trên mặt đất run bần bật.
Cánh tay đắc lực, chỗ dựa vững chắc và tương lai của nhà họ Tạ cứ như thế mà chết rồi.
Là gia chủ của nhà họ Tạ, Tạ Cường Đông không biết phải làm gì cả, tâm trí vô cùng hoảng loạn, hỗn độn…
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Dao có chút tái nhợt, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Phương Kiệt chết rồi, đối với cô mà nói là chuyện tốt, như vậy cô sẽ không cần làm vợ bé gì đó nữa. Cô thực sự không ngờ người anh hùng đã cứu cô khi còn nhỏ, bây giờ lại một lần nữa cứu cô ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
“Trần Bát Hoang, sao anh lại mạnh như vậy…”, đôi môi đỏ mọng của Tống Ngữ Yên khẽ nhúc nhích, hơi thở nhẹ nhàng, nhìn bóng dáng cao lớn dính đầy máu cách đó không xa, suy nghĩ bấy lâu nay hoàn toàn thay đổi.
Trước đây, cô ấy tưởng Trần Bát Hoang mặt dày mặt dạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cứ nghĩ Trần Bát Hoang tiếp cận cô ấy là vì muốn dựa vào chuyện hôn nhân mà chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tống…