Chương 37
Tống Ngữ Yên cũng gật đầu đồng tình, nói: “An Khê nói đúng đấy, nhất định là lãng phí nguyên liệu rồi”.
Cô ấy vừa dứt lời thì biểu cảm của Lâm Dao cứng đơ lại, không chút biến đổi.
“Dao Dao, sao thế hả?”, Tống Ngữ Yên thắc mắc hỏi: “Khó ăn lắm sao?”
Dù thức ăn do Trần Đức làm ra rất khó ăn nhưng cũng không đến nỗi khiến người ta phải sững ra như thế chứ?
Tô An Khê nhìn mấy món ăn trên bàn với vẻ chê bai rồi nói: “Nhìn bên ngoài cũng thấy dở rồi. Dao Dao, nếu như nuốt không nổi thì phun ra đi, đừng cố ép bản thân”.
“Ứ, ứ…”
Lâm Dao không để tâm đến hai người họ, đột nhiên cử động rồi lập tức ăn hết cánh gà, sau đó lại gắp một cái cánh to ăn ngấu nghiến, cứ như thể lâu lắm rồi chưa được ăn thịt vậy.
“Ngon, ngon quá đi, trước giờ chưa từng ăn cánh gà coca ngon thế này”, Lâm Dao cắn lấy cắn để, không thèm để tâm đến hình tượng.
Tiếp đó, cô lại gắp một con tôm lớn, ăn rất vui vẻ..
Lẽ nào thật sự ngon đến vậy sao?
Không phải chứ?
Có món ngon nào mà họ chưa từng ăn đâu, đến cả đầu bếp của khách sạn năm sao cũng đã từng được họ mời về nấu ăn, lúc đó cũng đâu có thấy Lâm Dao như thế đâu?
Tống Ngữ Yên thấy cô bạn mình không có vẻ gì là đang giả vờ.
Cô ấy gắp một cái cánh gà lên, cắn một miếng và nhai thử trong miệng.
Tiếp đó.
Biểu cảm của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, cũng giống như Lâm Dao, dường như đông cứng lại, sau đó thì hào hứng cắn thêm miếng thứ hai rồi miếng thứ ba… Mẹ ơi!
Ngon quá đi thôi.
Lớn từng này rồi mà chưa từng ăn món cánh gà ngon như thế.
Tống Ngữ Yên hét lên trong lòng, béo mà không ngậy, mùi vị tươi ngon, mấy từ ngữ đó đã không đủ để mô tả về mùi vị của món cánh gà đó nữa. Từ trong món cánh gà coca, cô ấy cảm nhận được hương vị mà trước giờ mình chưa từng được nếm qua.
Chèm chẹp… Tống Ngữ Yên ăn hết cái này rồi lại ăn cái khác.
Tô An Khê mắt chữ A mồm chữ O nhìn hai người họ rồi thầm hứ một tiếng trong lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!