Chương 356
Có thể cứu được La Ngọc Xuân, Liễu Như Nguyệt đã rất biết ơn Trần Đức rồi, chuyện này không liên quan đến Trần Đức, cô thật sự không muốn liên quan đến anh.
“Yên tâm đi cô giáo Liễu, tôi có nói sẽ giúp hai người giải quyết rắc rối”, Trần Đức thản nhiên nói: “Mấy người đó không đủ tư cách lộng hành như vậy”.
“Ồ, vậy sao?”, lúc này, bên ngoài cửa, giọng nói của Liễu Thế Hải đột nhiên vang lên, ông ta chế nhạo: “Thằng nhóc, mày đúng là có chí khí, ha ha, anh Thâm muốn gặp mày, mày còn không cút ra đây?”
“Còn có mày, Liễu Như Nguyệt, đồ ăn cây táo rào cây sung”.
“Cô giáo Liễu, đừng sợ, chúng ta ra ngoài xem xem, dì à, dì cứ ở trong này nghỉ ngơi đi”, Trần Đức nở một nụ cười tự tin, anh lập tức bước ra khỏi cửa.
Nụ cười đó rơi vào trong mắt Liễu Như Nguyệt, không hiểu sao cô lại có cảm giác vô cùng an toàn, trái tim đang hoảng loạn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lặng lẽ đi theo Trần Đức ra ngoài.
Bên ngoài cửa, anh Thâm bưng một tách trà, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta cũng không ngẩng đầu nhìn lên, tự mình nếm thử trà do Liễu Thế Hải rót.
“Anh Thâm, bọn họ đến rồi.
Liễu Thế Hải đến bên cạnh anh Thâm, thận trọng nói.
“Ừm… nếu đã đến rồi, còn không quỳ…”
Anh Thâm từ từ nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nói vừa nhìn người trước mặt.
Lời vừa dứt, tách trà trong tay đột nhiên rung lên và rơi xuống đất kèm theo một tiếng bịch.
Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Trần Đức.
Khóe miệng hắn ta bất giác giật giật!
Bà mẹ nó.
Sao lại gặp phải vị gia này rồi?
Hắn ta có chút không dám tin.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Chỉ hơn nửa tháng trước, tại Thiên Hương Kiều, trong Lục Hoán Kim, hắn ta từng gặp qua Trần Đức.
Ngày đó, hầu hết các thủ lĩnh của thành phố Tần đều đến, đích thân hắn ta đến đó để bảo vệ cho Phì Tứ, phần lớn số đó đều là các doanh nhân lớn.