Chương 280
“Bụp!”
Đột nhiên, bóng đen nhỏ kia bị đá bay, cả người bay ra ngoài, lăn trên mặt đất hơn ba mét, lăn đến trước mặt Diệp Khánh Ngôn.
“Các người, đi mau!”, bóng đen thấp giọng nói, nhìn chằm chằm Diệp Khánh Ngôn, nói xong lại tiếp tục đứng dậy, lao về phía trước.
“Ngữ Yên, Ngữ Yên, chúng ta không thể ở đây lâu, chúng ta đi nhanh lên, chị đã gọi Trần Bát Hoang đến đón chúng ta rồi!”
Diệp Khánh Ngôn tỉnh táo lại đi đến bên cạnh Tống Ngữ Yên, lúc này Tống Ngữ Yên đã ngây người, mặt đầy nước mắt, quần áo ướt sũng vì mưa lớn, dưới làn váy dài thấp thoáng làn da trắng như tuyết.
Cô ấy ôm Tống Thiên Vũ khóc không thành tiếng.
Tống Thiên Vũ bị thương nặng, cơ thể suy nhược, thở không ra hơi, cả người dính đầy máu: “Ngữ Yên, con mau đi đi, mau đi đi…đừng lo…cho bố…”
Ông ấy nói ngắt quãng từng chữ, mất một lúc lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh, mưa tạt vào mặt, hòa lẫn máu và nước, trông cực kỳ đáng sợ.
“Ầm!”
“Đoàng!”
Sau một tiếng sấm chói tai, tia chớp lại lóe lên, dưới bầu trời đêm là những thi thể và vết máu kinh hoàng.
“Không, con không đi!”
Tống Ngữ Yên ôm lấy Tống Thiên Vũ, nước mắt cô không ngừng trào ra, nếu không thể đưa bố mình đi, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi, nguyện chết cùng nhau.
“Ngữ Yên, chúng ta lái xe, lái xe rời đi, nhất định có thể đưa chủ tịch Tống đi”, Diệp Khánh Ngôn có chút luống cuống, dù sao cô ấy cũng là con gái, chưa từng trải qua những chuyện như này.
Nhưng, lúc này cô ấy vẫn nhất quyết không trốn chạy một mình, nếu cô ấy một mình trốn đi, e là sau này sẽ sống trong cảm giác bất an cả đời:
“Chúng ta ở đây, chỉ có thể là gánh nặng, sẽ liên lụy đến vị ân nhân kia, Ngữ Yên, đứng dậy đi, đưa chủ tịch Tống lên xe”.
“Vâng, vâng…”
Tống Ngữ Yên sửng sốt hồi lâu, vừa nghe thấy Diệp Khánh Ngôn nhắc nhở như vậy, lúc này cô ấy mới nhớ ra còn có xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!