Chương 159
Trương Tử Đằng nhất thời không nói được lời nào.
Ánh mắt gã nhìn chòng chọc về phía Trần Đức.
Nhưng Trần Đức hoàn toàn không thèm để ý đến gã, anh quan sát Đàm Thu từ trên xuống dưới, chắc chắn không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, nơi này giao cho tôi”.
Nói xong, anh bước đến chỗ Tống Ngữ Yên, nới lỏng dây giày trên cổ tay cô ấy: “Xin lỗi bà xã, để em đợi lâu rồi”.
“Hừ, ai là bà xã của anh?”, Tống Ngữ Yên trợn trắng mắt: “Đồ khốn nạn, tay tôi đau chết đi được”.
Trần Đức khẽ mỉm cười, như thể anh không hề quan tâm đến tính khí cô chủ của Tống Ngữ Yên: “Nếu như em không phục thì có thể gọi điện thoại cho bố em, xem ông ấy nói gì”.
“Anh…”, Tống Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này quả thực quá là vô sỉ.
“Lên hết cho tao, đánh gãy chân hắn!”
Đột nhiên… Một tiếng thét vang dội tứ phía phá tan không gian yên tĩnh.
Mọi người đều giật mình.
Đó là tiếng hét của Trương Tử Đằng, sau khi bị người ta đá hết lần này đến lần khác, cuối cùng gã không còn giữ được sự bình tĩnh và nho nhã nữa, sắc mặt trông vô cũng dữ tợn.
“Vâng!”
Vài tên vệ sĩ đồng thời túm lấy băng ghế, không nói thêm lời nào lập tức xuất phát.
Bởi vì bọn họ biết… Nếu như chần chừ một giây… Thì người gặp họa… Chính là bọn họ!
Họ không thể chịu đựng được sự tức giận của Trương Tử Đằng!
Bảy tám người cùng nhau lao về phía Trần Đức.
“Anh Hoang!”, Đàm Thu bước tới đứng cạnh Trần Đức: “Tôi giúp anh”.
“Không cần”.
Vừa dứt lời, Trần Đức đã di chuyển, anh lao vào trong đám vệ sĩ kia, một chiêu giải quyết một tên.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Trần Đức quá mạnh mẽ, tám người đều bị anh hạ gục trong vòng chưa đầy một phút.