Sau khi thoát ra bằng cửa sổ Tần Nguyệt dùng tất cả sức lực còn lại của mình chạy, đôi bàn chân không có một thứ gì để bảo vệ bị những viên đá trên núi làm cho bị trầy xước nhưng cô không quan tâm nén lại đau đớn mà chạy.
Trong lòng Tần Nguyệt lúc chỉ chỉ hiện lên chữ " chạy " vì đây chính là cơ hội để cô thoát khỏi căn nhà hoang đó nếu bị bắt bọn chúng bắt trở lại Tần Nguyệt sẽ không còn cơ hội nào để thoát.
Trong căn nhà hoang lúc này, bọn bắt cóc đang ngồi chơi đánh bài rất hăng say, một tên trong số đó ánh mắt vô tình lướt ngang qua chỗ ghế trói Tần Nguyệt. Mắt hắn liền hoảng hốt, sợ hãi hắn bật dậy khỏi ghế, hét lớn:
- " Con nhỏ đó đâu rồi??? ".
Nghe đồng bọn của mình hét lớn lên lúc này bọn chúng mới dừng lại, nhìn về chiếc ghế chỉ còn thấy sợi dây đang nằm ngổn ngang trên mặt đất còn người mới vừa bị trói ở đây đã không còn thấy nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
3. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Chỉ sơ xuất một chút đã để cô ta có cơ hội chạy trốn, khuôn mặt bọn chúng hiện lên sự sợ hãi, để đại ca trở về biết được sự việc chắc chắn bọn chúng sẽ chết rất thảm hại.
Một tên bắt cóc đi lên cầm sợi dây lên nhìn vết cắt vẫn còn rất mới, hắn đưa mặt nhìn xung quanh sau đó ánh mắt dừng lại ở cửa sổ, nở một nụ cười, đi lại cửa sổ, hắn chắc chắn cô ta đã chạy thoát đường này bởi vì trên cửa kính dính một vệt máu đỏ còn rất tươi chưa khô lại.
- " Cô ta chỉ vừa mới đi, chưa đi được bao xa đâu tất cả nên chia nhau đi kiếm ".
Nói xong bọn bắt cóc đi theo hướng cửa sổ chia nhau đi kiếm Tần Nguyệt.
Trong lúc này, cô đã chạy được một khoảng cách căn nhà hoang không xa, đứng đây Tần Nguyệt vẫn thấy được ngôi nhà, cô muốn tiếp tục đi tiếp nhưng cả cơ thể đều không cho phép, bàn chân bị chóc một mảng da, cánh tay còn đang không ngừng rỉ máu, quần áo trên người cô ướt nhẹp, trời đêm trên núi còn rất lạnh lẽo. Tần Nguyệt buộc phải ngồi nghĩ dưới một cục đá, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình mà cắn răng chịu đựng.
Bọn bắt cóc đang ra sức tìm kiếm Tần Nguyệt, lục soát khắp nơi vẫn chưa tìm ra cô thì không khỏi tức giận.
- " Mẹ kiếp! Tìm mãi không thấy, dám để tao mệt mỏi đi tìm như vậy để tao bắt được tao đánh chết nó ".
Nghe thấy có tiếng người, Tần Nguyệt mới nhìn về hướng phát ra giọng nói, lúc này cô mới phát hiện bọn bắt cóc đã kiếm cô đến tận đây chỉ cách đó không xa chỉ cần chiếc đèn trên tay chíu xuống sẽ thấy Tần Nguyệt.
Cả cơ thể cô run rẫy, trong lòng hốt hoảng sợ hãi bọn bắt cóc thấy mình không dám động đậy nhưng nếu còn ở chỗ này rất có khả năng Tần Nguyệt sẽ bị bắt lại rất cao. Cô bắt đầu di chuyển động tác rất chậm đi được một hai bước chân Tần Nguyệt sẽ quay đầu nhìn bọn bắt cóc thấy chúng vẫn chưa phát giác ra cô lại đi tiếp càng lúc càng nhanh không may bàn chân đập chúng một cục đá liền ngã xuống bụi rậm.
Nghe thấy tiếng động mạnh, bọn bắt cóc liền chú ý rọi đèn sang phía Tần Nguyệt thấy cô đang bị ngã nằm trên bụi rậm, một người trong số đó hét lớn.
- " Cô ta ở bên này ".
Tất cả lực chú ý đều dồn lại một chỗ, bọn bắt cóc liền chạy nhanh lại chỗ của Tần Nguyệt.
Cô nhanh chóng đứng dậy dùng hết sức lực chạy trốn, cô sợ sẽ bị bắt lại. Tần Nguyệt không dám nhìn lại chỉ cắm đầu vào chạy, phía sau truyền đến những giọng nói:
- " Bắt cô ta lại ".
- " Bắt lại ".
Sức chạy của một người phụ nữ không thể nào so bì với đàn ông được với lại trên người cô còn có vô số vết thương lớn nhỏ dù cố gắng chạy đến đâu cuối cùng Tần Nguyệt cũng bị bọn bắt cóc bắt giữ trở lại.
- " Mẹ kiếp cuối cùng cũng bắt lại được, làm ông đây tìm đến đau cả mắt".
Tên bắt cóc đi đến trước mặt Tần Nguyệt liền tát vào mặt cô.
" Cháttttttt........ ".
- " Chạy nữa đi! Sao không chạy nữa đi! Lần này xem cô còn chạy được tiếp không ".
Bọn bắt cóc dẫn Tần Nguyệt lại căn nhà hoang lúc nãy.
- " Trói chặt vào xem lần này cô ta chạy như thế nào ".
Hắn dùng dây siết chặt cô vào ghế, sau đó bọn chúng chia ra canh chừng Tần Nguyệt không để sơ xuất thêm lần nào nữa.
Tần Nguyệt đã không còn sức lực mặc cho mấy tên bắt cóc bắt trói không dãy dụa. Cô biết bị bắt lại sẽ không cơ hội nào để trốn, bọn bắt cóc tăng cường, để phòng rất nghiêm ngặt.
Một lúc sau, tên đại ca cầm đầu cùng một người phụ nữ bước vào. Bọn đàn em liền đi lại gương mặt nịnh nọt cuối đầu chào.
- " Cô ta ở đó không phải tiền nên đưa cho chúng tôi rồi chứ Bạch tiểu thư".
Nhìn thấy bộ dáng tơi tả của Tần Nguyệt người phụ nữ liền mỉm cười lớn.
- " Được ".
Bạch Khuynh từng bước từng bước đi lại phía cô.
Nghe được tiếng giày cao gót nện trên mặt đất cùng giọng nữ vang lên Tần Nguyệt liền ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt cô không dấu khỏi vẻ bất ngờ, người đứng sau mọi chuyện lại là người Tần Nguyệt đã xin Tống Cận Trạch tha mạng ở biệt thự lần đó.
- " Là cô ". Chính là cô hầu gái lần trước ở biệt thự của Tống Cận Trạch.