Chương 695: Cực phẩm Tô Nhã
"Tiểu Dật, làm sao dì có thể để cháu trả tiền chứ?"
Triệu Dật nắm lấy tay cô, kiên quyết kéo trở về cười nói: "Coi như là cháu tặng dì. Dì Tô, dì còn khách sáo với cháu như người ngoài sao.”
Tay Tô Nhã bị Triệu Dật nắm lấy như vậy lập tức trong lòng cô có hơi bối rối.
Tô Nhã thấy nhân viên cửa hàng đã quẹt thẻ xong nên bất đắc dĩ rụt tay về nhưng xúc cảm từ cái nắm tay của Triệu Dật vẫn rất rõ ràng.
"Sao dì có thể coi cháu là người ngoài chứ! Nhưng dì là bề trên, nào có lý lẽ chiếm lợi từ người bề dưới chứ...”
Triệu Dật cười nói: "Được rồi, vậy cứ coi như cháu tặng dì đi. Ngày thường cháu tới làm phiền dì, quấy rầy thời gian của dì, chẳng mấy khi gặp được dì ở bên ngoài.”
Liễu Vũ Phi không lên tiếng mà chỉ mỉm cười đứng ngoài quan sát, dù sao đối với cô thì ai trả cũng như nhau, không phải đều là người một nhà sao?
Tô Nhã nói không lại Triệu Dật, chỉ có thể đồng ý: "Được rồi, vậy cảm ơn cháu.”
Triệu Dật xua tay nói: "Dì đừng khách sáo như vậy chứ! Chỉ là một số tiền nhỏ, không cần bận tâm.”
Nhân viên cửa hàng bên cạnh nghe được trong lòng âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên toàn là địa chủ, toàn là người có tiền.
Hơn 100 nghìn.
Một năm mình cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng trong mắt người đàn ông này này thì đó chỉ là một số tiền nhỏ không đáng kể.
Đúng là giàu vô nhân tính mà!
"Hệ thống, sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp."
"Vâng! Ký chủ sử dụng thẻ hoàn tiền tiêu phí trung cấp..."
3 thẻ!
Số tiền hoàn lại là 150 nghìn!
Được!
Lại có thể gấp ba lần, tuy rằng tổng cộng tiêu hơn một 170 nghìn nhưng tính ra mua nhiều như vậy cuối cùng cũng chỉ tốn hơn 20 nghìn.
Ngay lập tức cảm thấy rất đáng giá!
Tài sản bây giờ của Triệu Dật thì một hai trăm nghìn hoàn toàn không là gì, không đáng bận tâm nhưng không mất tiền thì cảm giác dễ chịu hơn biết bao?
Bạn có thể nhận tiền nhưng tôi vĩnh viễn không lỗ!
Trong lòng toàn là cảm giác vui vẻ vì lấy được món hời lớn.
Ba người lại tiếp tục đi dạo nhưng vì đã mua hai bộ quần áo mà còn là Triệu Dật trả tiền, Tô Nhã nhất quyết không mua quần áo nữa. Triệu Dật chỉ có thể bỏ qua.
Quên đi, sau này có rất nhiều cơ hội.
Dù sao số tiền này cũng không đáng là bao, quan trọng là tấm lòng.
Đi dạo một vòng đã gần trưa, ba người cùng nhau ăn một bữa lẩu khô trong trung tâm mua sắm, sau đó lại cùng nhau đi về phía rạp chiếu phim.
Liễu Vũ Phi khoác tay Tô Nhã, còn tay kia nắm tay Triệu Dật rất vui vẻ.
Từ nhỏ đã quen với chuyện gì cũng chỉ có mẹ con hai người nên rất thích loại cảm giác có nhiều hơn một người, rất mới lạ, có cảm giác rất an toàn.
Thật ra trong lòng Tô Nhã cũng có cảm giác tương tự, cho dù phụ nữ kiên cường bao nhiêu nhưng trong lòng trước sau vẫn hy vọng có chỗ dựa. Giống như trong cuộc sống, người phụ nữ gặp chuyện thật ra hoàn toàn có thể tự mình giải quyết nhưng việc đầu tiên luôn là gọi điện thoại cho người đàn ông của mình.
Nhiều lúc người đàn ông chưa chắc đã có thể đến đó để hỗ trợ nhưng có thể nói cho phụ nữ cách giải quyết đối với vấn đề gặp phải. Cho dù bản thân người phụ nữ cũng biết phải giải quyết như vậy nhưng sau khi người đàn ông nói thế thì trong lòng người phụ nữ sẽ không còn hoảng loạn nữa, mà giống như có chủ kiến, có sức mạnh, có cảm giác an toàn khi giải quyết việc đó.
Tuy Triệu Dật chỉ là con rể tương lai của Tô Nhã nhưng hắn lại quá tài giỏi. Tuổi còn trẻ nhưng đã có thể hô phong hoán vũ, hơn nữa trên người hắn có một loại khí chất làm cho người ta không thể không tin tưởng hắn, khuất phục hắn, giống như hắn nói gì cũng đúng, không gì có thể làm khó được hắn, giống như thủ lĩnh trời sinh.
Cho dù Tô Nhã là bề trên nhưng vẫn sinh ra một loại tâm lý ỷ lại đối với Triệu Dật.
"Tinh! Ký chủ thành công được mẹ con Tô Nhã và Liễu Vũ Phi tin tưởng, khen thưởng một thẻ tin cậy. ”
"Lưu ý 1: Thẻ tin cậy, làm cho mục tiêu sẽ tạo ra cảm giác tin tưởng mạnh mẽ đối với ký chủ, miễn là ký chủ không làm những điều khiến người ta chán ghét và phản cảm thì thẻ tin cậy sẽ liên tục có hiệu lực."