Hai đứa có duyên với nhau“Hở? Đây là cái gì?”
Triệu Dật nhìn cái hộp nhỏ trong tay, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Ngoài hộp không có bất kỳ LOGO hay ký hiệu nào, còn rất mới sạch đẹp. Hắn cũng không đoán được trong đó có gì, nhưng từ kích thước của chiếc hộp, có vẻ đồ vật bên trong không lớn lắm.
“Không nói! Cậu mở ra sẽ biết.”
Triệu Dật mở hộp ra, phát hiện bên trong là một mảnh ngọc.
Mảnh ngọc này có màu đen như mực, cảm giác nặng và mịn màng trơn bóng. Nó được đẽo gọt tinh tế thành hình quả dưa nhỏ, trông rất đẹp và lạ mắt.
Mặc Ngọc!
Mặc dù Triệu Dật chưa từng nghiên cứu về ngọc, nhưng hắn vẫn có chút kiến thức về các loại ngọc thạch. Vừa mới nhìn qua hắn đã lập tức nhận ra loại ngọc này. Hơn nữa, từ vết tích bên ngoài có vẻ phẩm chất của nó rất cao. Điều này có nghĩa là mảnh ngọc này có giá trị không nhỏ.
Triệu Dật ngẩng đầu nói: “Nếu mình không nhầm thì đây là Mặc Ngọc, có giá rất đắt đúng không?”
Liễu Vũ Phi nói dối: “Đây là một món quà nhỏ mà mẹ tặng mình, mình cũng không hiểu lắm. Dù sao mình tặng cậu rồi, cậu có thích không?”
Triệu Dật nghĩ ngợi một chút, hắn nói: “Sao tự nhiên cậu đưa mình cái này?”
Liễu Vũ Phi cười híp mắt nói: “Lúc trước cậu đã tặng quà cho mình rồi. Bây giờ mình tặng lại cậu một món quà nhỏ, chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Triệu Dật lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mình nói thật! Đây không phải món quà nhỏ đâu. Tuy mình không phải chuyên gia, nhưng mình vẫn biết giá trị của Mặc Ngọc. Mình đoán viên ngọc này có giá ít nhất vài chục ngàn, thậm chí có thể lên đến vài trăm ngàn. Cái này quá quý giá rồi.”
Hắc hắc... hóa ra cậu ấy cũng biết hàng!
Liễu Vũ Phi nói thầm trong lòng một câu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ kinh ngạc: “Có thật không? Lúc mẹ đưa cho mình, chỉ nói đây là món quà nhỏ. Mình cũng không phân biệt được.... Được rồi! Mình đưa cho cậu thì nó là của cậu, quan tâm làm gì giá trị của nó. Dù sao đây là quà của mình cậu cứ nhận lấy. Mình đi về đây!”
Triệu Dật còn muốn nói tiếp, lúc này Liễu Vũ Phi lập tức bước xuống xe. Cô đóng sầm cửa lại, tiếp đó khom lưng xuống chỗ cửa kính rồi nhìn chằm chằm Triệu Dật.
“Nhớ kỹ phải đeo lên nha!!! Mình cảm thấy màu mảnh ngọc này cùng khí chất của cậu rất là hợp... Bye bye! Ngày mai lại gặp.”
Liễu Vũ Phi chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ vui sướng đi vào trong khu chung cư nhà cô.
Triệu Dật nhìn bóng lưng Liễu Vũ Phi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Mảnh ngọc này thật sự không rẻ, cũng không rõ cậu ấy là thực sự không biết hay là giả vờ không biết. Nhưng nếu xem xét gia cảnh của Liễu Phi Vũ, có vẻ món đồ mấy trăm ngàn đối với cô ấy chỉ là một món đồ chơi nhỏ.
Triệu Dật nhìn Mặc Ngọc trong tay. Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng hắn đem Mặc Ngọc đeo lên trên cổ.
Triệu Dật ngẩng đầu lên, nhìn bản thân qua tấm gương trong xe. Đúng như cô ấy nói, màu đen của Mặc Ngọc cùng khí chất trầm tĩnh của mình thật sự rất hợp.
Nếu không trả lại được... vậy thì thu nhận.
Về sau tìm cơ hội khác bù đắp.
......
Lúc Liễu Vũ Phi về đến nhà, mẹ cô Tô Nhã đang nằm trên ghế salon xem TV. Nhìn thấy Liễu Vũ Phi, trên mặt bà hiện lên nụ cười ấm áp.
“Đã về rồi? Ăn cơm tối chưa?”
Liễu Vũ Phi trả lời: “Con ăn rồi! Hôm nay Triệu Dật mời con ăn đồ nướng.”
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Liễu Vũ Phi, Tô Nhã trêu ghẹo nói: “Cười vui vẻ như vậy, chứng minh buổi hẹn hôm nay rất thuận lợi phải không?”
Liễu Vũ Phi có chút ngượng ngùng, ngồi xuống ghế sa lon.
“Hôm nay có hẹn hò gì đâu, bọn con tại thư viện đọc sách. Tại mẹ không biết chứ cả buổi Triệu Dật đều chú tâm đọc sách. Cậu ấy chẳng nói với con mấy câu, đến tận lúc đi ăn cơm tối mới trò chuyện một lát.”
Hơi ngừng một chút, Liễu Vũ Phi nhịn không được bổ sung một câu: “Mẹ! Lúc Triệu Dật nghiêm túc đọc sách, thật sự rất đẹp trai.”
Tô Nhã đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu con gái: “Trái tim con gái mẹ đã hoàn toàn bị cậu bé đẹp trai này cướp mất rồi!”
Liễu Vũ Phi có chút thấp thỏm nói: “Mẹ! Mẹ sẽ không phản đối, đúng không?”