Chương 490: Tô Nhã và Liễu Vũ Phi đến nhà
Có lẽ là người tốt nên có phần thưởng xứng đáng nha!
Triệu Dật đang dán hoa giấy thì chuông cửa vang lên, Trần Mỹ Quyên thò đầu ra khỏi bếp hét lớn: “Tiểu Dật! Mở cửa đi!”
Triệu Dật đứng dậy, tay cầm hoa giấy đi đến mở cửa.
Ngoài cửa đương nhiên là Liễu Vũ Phi và Tô Nhã.
Tô Nhã mặc một chiếc áo lông màu cam, dưới thân là váy ngắn và bốt nhung đen. Mái tóc bà rõ ràng vẫn uốn kiểu hoa lê, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, nét quyến rũ của người phụ nữ đã có chồng tựa như đóa hoa tươi đang nở rộ.
Liễu Vũ Phi cũng ăn mặc tương tự. Cô mặc một chiếc áo lông cùng kiểu nhưng là màu lam nhạt, làm tăng thêm cảm giác thiếu nữ hoạt bát. Quần ôm vừa vặn, cộng thêm một đôi giày đen nhỏ. Trên đầu còn đeo một chiếc băng đô, trên băng đô có nơ con bướm màu đỏ, nhìn qua vừa đáng yêu vừa tinh nghịch.
Khuôn mặt Tô Nhã và Liễu Vũ Phi giống nhau chừng bảy tám phần. Hai người đứng cùng nhau như vậy, không giống như là mẹ con mà là giống chị em hơn.
Chị gái xinh đẹp trưởng thành và em gái dễ thương tinh nghịch.
“Chúc mừng năm mới!”
Triệu Dật vội vàng nghiêng người nhường đường: “Phi Phi! Cô Tô! Mời vào! Mau vào đi…”
Trong tay Tô Nhã và Liễu Vũ Phi đều xách theo túi quà năm mới đỏ thẫm, Triệu Dật vội vàng nhận lấy, Trần Mỹ Quyên và Triệu Nham ở phía sau cũng nhiệt tình tiến lên tiếp đón.
Tô Nhã nhìn thấy Trần Mỹ Quyên thì lập tức sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lúc trước Tô Nhã đã đưa Liễu Vũ Phi đến chào hỏi thì bà cũng đã gặp qua Trần Mỹ Quyên, là một người phụ nữ trung niên rất bình thường. Nhưng bây giờ vậy mà Trần Mỹ Quyên dường như trẻ ra một chút, nhìn qua tưởng chừng như phụ nữ hai mươi tám, hai mươi chín tuổi trẻ trung xinh đẹp, hoàn toàn thay đổi.
“Chúc mừng năm mới! Chị Trần! So với lần gặp trước thì chị càng trẻ hơn, xinh đẹp hơn!”
Trần Mỹ Quyên sinh ra Triệu Dật lúc 26 tuổi, bây giờ đã là 44 tuổi. Mà Tô Nhã sinh ra Liễu Vũ Phi lúc đó mới 18 tuổi, năm nay bà 36 tuổi nên Tô Nhã gọi là chị Trần.
Trần Mỹ Quyên nhìn thấy ánh mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc của Tô Nhã, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Phụ nữ mà!
Bất kể là người thân hay ai khác, đương nhiên trong lòng cũng có chút so sánh.
Lần trước Tô Nhã đưa Liễu Vũ Phi đến cảm tạ ơn cứu mạng của Triệu Dật, cả dung mạo lẫn khí chất đó của Tô Nhã đều khiến Trần Mỹ Quyên âm thầm ngưỡng mộ, thậm chí có chút cảm giác tự ti.
Bây giờ Trần Mỹ Quyên đã uống viên thuốc làm đẹp đó, dung mạo đã hồi phục lại giống như mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Hôm nay lại cố ý sửa soạn một chút, cộng thêm bản thân bà cơ bản cũng tốt, mặc dù không xinh đẹp khoa trương như Tô Nhã, nhưng mà bây giờ cũng xem là trẻ tuổi xinh đẹp, so với lần trước tự tin hơn nhiều.
Hơn nữa con trai cũng không chịu thua kém, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng may mắn kiếm được hàng trăm triệu, còn dẫn theo Tô Nhã kiếm được mấy trăm triệu. Cái tâm lý lợi thế này cũng trỗi dậy, cả người lộ ra vẻ tự tin hơn rất nhiều.
Trần Mỹ Quyên cười nói: “Còn không phải là nhờ phúc của Tiểu Dật sao? Không biết nó tìm được ở đâu một viên thuốc ngay cả nhãn hiệu cũng không có, nghe nói là thuốc gia truyền được người ta tặng cho. Sau khi tôi ăn thì trẻ lại rất nhiều…”
Tô Nhã kinh ngạc nói: “Thật vậy sao? Thật đúng là quá thần kỳ! Bây giờ nhìn chị Trần thật đúng là trẻ lại. Chị và Triệu Dật đứng chung với nhau thì căn bản là giống như chị em vậy.”
Trong lòng Trần Mỹ Quyên cũng có chút đắc ý. Lúc trước đi dạo phố, chẳng phải mọi người cũng nghĩ rằng bà và Triệu Dật là hai chị em sao?
Nói chuyện vài câu, Trần Mỹ Quyên để cho Triệu Dật nói chuyện với Tô Nhã và mọi người, còn bà trở lại phòng bếp. Thế nhưng Tô Nhã lại không có chút câu nệ mà đứng lên: “Chị Trần! Em đến giúp chị nha!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!