Chương 461: Không muốn anh cho em hứa hẹn giả tạo.
Quả thật hắn giống như một ly thuốc độc.
Người phụ nữ bị hấp dẫn bởi hắn nhất định là không ít nha!
Chỉ sợ là hắn đã sớm quen với tình huống như vậy rồi. Nếu không lúc đối mặt với mình làm sao có thể nhẹ nhàng quen thuộc như vậy chứ?
Hoặc là, ngoài Diệp Thiến ra, hắn còn có người phụ nữ khác?
Lần này rời đi, e là sau này mình và hắn cũng không còn cơ hội ở chung một chỗ với nhau.
Bạch Nguyệt cắn răng, bỗng nhiên khẽ nói: “Triệu đại gia… Nếu không thì, anh muốn tôi đi?”
Triệu Dật nhíu mày: “Bây giờ sao?”
Khuôn mặt Bạch Nguyệt đỏ ửng, khẽ ừ: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói bậy bạ gì đâu. Mọi chuyện xảy ra ở đây tôi sẽ kín miệng như bưng, sẽ không gây phiền phức cho anh và Thiến Thiến. Đây chính là bí mật của chúng ta.”
Triệu Dật khẽ hỏi: “Tại sao bỗng nhiên lại quyết định như vậy?”
Vẻ mặt Bạch Nguyệt thoáng có hơi buồn bã: “Ở đây không có Thiến Thiến, cho dù là giả thì anh cũng là bạn trai của tôi. Còn khi rời khỏi đây thì tôi cũng chỉ có thể là bạn bè của anh, tôi không thể có được anh. Nhưng mà tôi muốn giữ cho mình một kỷ niệm thật đẹp, cho dù có là đang tự lừa dối chính mình…”
Triệu Dật đưa tay sờ mặt Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: “Cô không sợ ngày mai sẽ bị lộ ra manh mối sao?”
Bạch Nguyệt khẽ nói: “Nếu như ga giường dính máu thì tôi sẽ nói là bà dì của tôi tới, cơ thể không thoải mái. Sẽ không sao.”
Triệu Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng tự làm thiệt mình như vậy. Sau này chúng ta có nhiều thời gian.”
Bạch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Dật: “Thế nhưng Thiến Thiến…”
Triệu Dật cười nói: “Không có chuyện gì, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Bạch Nguyệt cắn môi một cái, đột nhiên hỏi: “Ngoài Thiến Thiến ra, có phải anh còn có người phụ nữ khác hay không?”
Triệu Dật hơi sững sờ: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Bạch Nguyệt khẽ nói: “Trực giác… Anh không chỉ xử lý khéo léo chuyện tôi thích anh này, hơn nữa bình thường anh và Thiến Thiến cũng không tiếp xúc thân mật nhiều. Mặc dù anh có công ty, còn phải học tập, phải công tác, có thể rất bận rộn. Nhưng mà… chỉ là cảm giác như vậy.”
Triệu Dật không ngờ Bạch Nguyệt lại nhạy cảm như vậy, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Thiến Thiến thì sao? Cô ấy cũng có cảm giác này sao?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi không biết! Tôi chưa từng nói với cô ấy chuyện này, cô ấy cũng không đề cập đến.”
Triệu Dật im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cô đã cảm thấy tôi là người như vậy, vì sao còn phải… như con thiêu thân lao đầu vào lửa?”
Bạch Nguyệt có chút do dự: “Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là bởi vì anh rất có tiền, có lẽ là bởi vì anh đối xử rất tốt với Thiến Thiến làm cho tôi hâm mộ, cũng có lẽ là sức hút cá nhân của anh làm cho tôi mê muội… Tôi không phải muốn anh mua cho tôi cái gì cả, tôi chỉ là muốn cùng anh có một chút kỷ niệm. Cho dù chỉ trong hai ngày, chỉ trong đêm nay, không có tương lai cũng được.”
Triệu Dật nhẹ nhàng cười, đưa tay ôm lấy mặt cô: “Nếu như em thực sự tình nguyện muốn ở bên anh, nhất định sẽ có tương lai. So với cuộc sống của những người bình thường khác có thể sẽ mất đi một chút nhưng cũng sẽ nhận được nhiều hơn một chút. Nhưng mà anh nghĩ hẳn là anh có năng lực cho em hạnh phúc.”
Bạch Nguyệt hiểu ý mà Triệu Dật muốn nói.
Mất đi một chút?
Không có giấy đăng ký kết hôn?
Nhưng mà những thứ khác, còn có cái gì mà dùng tiền không giải quyết được chứ?
Mua nhà, mua xe, giáo dục con cái, thậm chí là một hôn lễ lãng mạn không có giấy đăng ký kết hôn…
Điều khó khăn trong cuộc sống của một người bình thường căn bản không phải là vấn đề đối với Triệu Dật. Có lẽ điều duy nhất hắn không làm được chính là kết hôn với mình và bầu bạn ngày đêm.
Diệp Thiến chỉ mới xác định quan hệ yêu đương với Triệu Dật, Triệu Dật lập tức mua xe rồi mua nhà, tất cả đều dùng danh nghĩa của Diệp Thiến. Nói cách khác, đây chính là Triệu Dật trực tiếp cho cô ấy tiền. Mặc kệ sau này hai người có ở bên nhau hay không, nhà và xe này cũng thuộc về Diệp Thiến.
Tám triệu nhân dân tệ, cả đời Diệp Thiến cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.