Chương 317: Có tiền thật là tốt. Trứng cá muối ăn như cơm bữa!
“Cung nghênh anh Dật! Anh Dật muôn năm, thống nhất giang hồ!”
Triệu Dật và Lục Đào vừa mới bước vào phòng bao, Ngụy Xuyên lập tức đứng lên, dáng vẻ khoa trương hô lớn.
Triệu Dật bật cười nói: "Đừng nghĩ rằng nói vài câu nghe êm tai là hôm nay tôi sẽ không làm thịt cậu. Hôm nay nhất định tôi phải bóc hết thịt của cậu!"
Ngụy Xuyên sảng khoái nói: "Nhất định phải bóc hết sao? Đáng tiếc là ở đây cũng chỉ có hạng này mà thôi. Anh Dật, anh cứ thoải mái đi!"
Lục Đào không nhịn được cười: "Mẹ nó! Anh ra vẻ quá đấy. Nếu ông chủ của Hasa Palace mà nghe được chuyện này chắc chắn sẽ đánh cậu. Như thế nào dám gọi là cũng chỉ có hạng này chứ? Chỗ này của người ta rất tệ sao?"
Ngụy Xuyên cười nói: "Khách hàng là ông lớn, là thượng đế. Để cho hắn bóc thịt còn không cho người ta giả bộ sao?"
Triệu Dật và Lục Đào ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay, anh chuẩn bị món ngon gì vậy?"
Ngụy Xuyên đáp: “Đồ ăn kiểu Pháp. Gì mà trứng cá muối, gan ngỗng, nấm truffle đen. Nhất định phải lên toàn bộ, ăn một miếng rồi cùng uống một ly!”
Tôn Lượng cười nói: “Xem ra chuyến này vui cũng không ít nha! Lần này chắc phải bay lên trời."
Ngụy Xuyên cười nói: "Rất khó để không vui. Anh Dật quá mạnh mẽ. Gia đình tôi đã vất vả kinh doanh quán lẩu bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ kiếm được chút ít tài sản. Anh Dật chỉ mới có một chút thời gian mà đã làm hai đợt. Lần trước kiếm được 50 triệu tiền lời, lần này lại kiếm được 80 triệu. Tính cả chúng ta ba người đi theo cũng kiếm được một khoản lớn…"
Ngụy Xuyên rất kích động: "Tính cả lần trước, anh Dật đã giúp tôi kiếm được 15 triệu rồi. 15 triệu, quán lẩu cần bao nhiêu khách mới kiếm được số tiền này chứ?"
Tôn Lượng ở bên cạnh mỉm cười, Ngụy Xuyên lời 15 triệu, hắn ta có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Lần trước lời được 9 triệu, lần này lời tận 24 triệu, cộng lại là 33 triệu.
Bữa ăn này quả thực là Ngụy Xuyên đã bỏ không ít tiền. Đủ loại nguyên liệu quý dường như không cần nhìn tiền, cảm giác như là một vị nhà giàu mới nổi.
Một bữa ăn này, sợ là phải trên một trăm nghìn tệ.
Lục Đào nuốt một thìa lớn trứng cá muối, tỏ vẻ hài lòng nói: “Có tiền thật là tốt. Trứng cá muối ăn như cơm bữa!”
Tôn Lượng cười nói: "Em trai! Trước đây cậu nói có chuyện gì đó, bây giờ có thể nói rồi nha.
Triệu Dật cầm khăn ăn lên lau miệng, rồi cầm ly lên nhấp một ngụm rượu đỏ, cười nói: "Trước khi nói, tôi nói rõ một điều. Cuộc trò chuyện hôm nay chỉ là giữa chúng ta, tôi không hi vọng có những người khác biết được..."
Tôn Lượng cười nói: "Đó là điều chắc chắn. Tin tức thương nghiệp có giá trị nhất ở chỗ số lượng người biết đến. Càng nhiều người biết, giá trị của tin tức thương nghiệp đương nhiên càng thấp, thậm chí là vô dụng."
Ngụy Xuyên cũng nói không chút do dự: "Anh Dật! Anh đừng lo. Chúng tôi hiểu quy tắc, bất kể chúng tôi có thể tham gia hay không, chúng tôi sẽ không bao giờ để lộ tin tức ra ngoài."
Lục Đào cũng tỏ thái độ: "Đúng vậy, đều biết quy tắc. Nếu người nào phạm quy, sau này còn ai dám cùng chơi với hắn nữa?"
Triệu Dật cười, không tiếp tục che giấu mục đích: “Công ty dược phẩm Lôi Sâm, chắc mọi người cũng biết, đúng không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!