Chương 293: Kết quả sau đó như thế nào? Ha ha! Anh tự đoán xem?
“Công ty Dịch vụ Ăn uống Sơn Lâm, vốn điều lệ 5 triệu tệ, người đại diện pháp lý là Trương Đức Quang…”
“Trương Đức Quang, năm nay 49 tuổi, địa chỉ nhà số 82, đường Thăng Bắc, khu vực Vũ Tông. Chà! Những thứ này chưa là gì đâu, còn có một điều thú vị nữa nha. Mỗi tháng Trương Đức Quang sẽ đều đặn gửi vào số tài khoản của một người phụ nữ tên là Cô Tuyết khoảng hai mươi nghìn tệ. Cô Tuyết này có một đứa con tên là Trương Cương, năm nay chỉ mới 5 tuổi…”
“Trương Kha! Chuyện này mẹ anh có biết không vậy hả?”
Triệu Dật nói hai câu rồi cười híp mắt, sau đó ngừng lại: “Có muốn tôi tiếp tục nể mặt chú anh mà kể ra những món nợ dai dẳng kia không?”
“Đủ rồi!”
Vẻ mặt Trương Kha trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Triệu Dật tràn đầy hoảng sợ.
Chẳng qua gã chỉ là một đứa con nhà giàu, ỷ vào việc trong nhà có chút tiền mà kiêu căng thôi, làm gì trải qua tình huống như thế này bao giờ?
Triệu Dật là do Chu Lâm gọi tới để giúp đỡ, lúc Triệu Dật gọi điện thoại thì bọn hắn cũng đã nhìn thấy. Triệu Dật cũng không có tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bản thân. Đến lúc hắn ta lên tiếng thì Chu Lâm mới nói tên mình ra, sau đó Triệu Dật đi sang một bên gọi điện thoại. Từ đầu đến cuối chưa đầy mười phút mà ngay cả thông tin về tất cả các thành viên trong gia đình của gã, đối phương cũng đã điều tra rõ ràng.
Không chỉ điều tra thông tin gia đình mà còn có tin tức về công ty, thậm chí ngay cả chức vụ của ông chú cũng bị điều tra ra. Lại còn tra được mỗi tháng cha mình gửi tiền cho một người phụ nữ khác!
Người phụ nữ đó còn có một đứa con trai tên là Trương Cương!
Họ Trương sao?
Chỉ cần có não thì cơ bản cũng hiểu chuyện này là như thế nào!
Trương Kha cảm thấy ánh mắt của mấy gã bạn xung quanh đang nhìn mình đều có chút đồng cảm. Trong lòng Trương Kha cũng chỉ biết sợ hãi mà thôi!
Chưa tới mười phút mà điều tra được nhiều thông tin như vậy, năng lực mạnh đến thế nào chứ?
Mình còn định đe doạ hắn ta sao?
Chuyện này rốt cuộc cũng chỉ là chuyện riêng, nếu lộ ra ngoài thì đơn giản là cha mẹ xích mích. Hơn nữa Trương Kha cũng đã sớm biết tình cảm của cha mẹ hắn ta thực ra sớm đã nguội lạnh. Nói không chừng có thể là mẹ cũng đã biết chuyện này, nhưng mà Triệu Dật nói chú hắn ta còn làm chuyện xấu!
Có thể điều tra được nhiều chuyện như vậy trong thời gian ngắn thì đây chắc chắn là người mà mình không thể đụng tới được!
Nhưng bây giờ cũng đã trêu chọc đối phương rồi!
Đánh anh em của người ta, lại còn đe doạ đòi bồi thường năm mươi nghìn tệ!
Trương Kha cảm giác da đầu tê dại, trái tim như rơi vào vực sâu!
“Người anh em! Việc này tôi nhận thua, không cần tiền bồi thường xe nữa. Chuyện này cứ như vậy kết thúc đi, có được không?”
Triệu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Kha: “Anh cảm thấy nãy giờ tôi đang giỡn với anh sao? Anh cảm thấy tôi vận dụng mối quan hệ mà không tốn tiền sao?”
Trong lòng Trương Kha càng tuyệt vọng khẽ nói: “Vậy cậu muốn như thế nào đây?”
Triệu Dật thản nhiên nói: “Tính từ bây giờ trở đi, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh phải đưa hai trăm nghìn tiền mặt và tự tát mình một cái để xin lỗi người anh em này của tôi. Còn nếu như anh không muốn cũng được thôi, nửa tiếng sau chúng tôi sẽ rời khỏi đây, một đồng tiền bồi thường cũng không cần. À! Chúng tôi còn có thể đền anh năm mươi nghìn phí sửa xe, sẽ không thiếu đồng nào. Kết quả sau đó như thế nào? Ha ha! Anh tự đoán xem đi nhé?”
Mình tự đoán ư?
Chuyện này còn cần phải đoán sao?
Đối phương chỉ cần một cuộc gọi đã có thể tra được lượng thông tin lớn mà tường tận như thế. Vậy chẳng phải rất dễ dàng chơi nhà mình đến tan nát sao?
Làm khó chuyện làm ăn của nhà mình, đào hố cho chú của mình…
Không nghe khẩu khí của hắn khi nói mấy lời vừa rồi sao?
Chỉ là năm mươi triệu…
Chỉ là một chủ nhiệm văn phòng hành chính vùng…
Mặc dù Trương Kha phách lối nhưng mà cũng chỉ dám bắt nạt những người bình thường. Giờ thật sự gặp phải nhân vật tai to mặt lớn như Triệu Dật vậy thì lập tức sụp đổ.
Gã tự hiểu rõ nếu như hôm nay mình không chịu thua thì có thể sẽ không chỉ liên luỵ một người mà là tất cả người trong nhà.
“Có thể chuyển khoản không?”
Triệu Dật cười cười: “Anh đoán xem?”
Đến đây Trương Kha mới hiểu rõ. Cho dù là đe doạ người ta, dù người ta căn bản không sợ mình trả thù nhưng vẫn rất cẩn thận, sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào cho mình.