Chương 240: Quay thử một bộ phim bom tấn
Lúc này Phương Nguyệt đang nấu ăn trong bếp, còn Đặng Lâm và Triệu Dật ở ngoài phòng khách uống trà, tự nhiên nhắc tới vấn đề phim truyền hình và điện ảnh.
“Em trai! Không phải trước đây cậu có đầu tư vào một bộ phim kinh dị hay sao? Phim thế nào rồi?”
Triệu Dật cười nói: “Lễ Quốc Khánh bon em đã quay xong, bây giờ đang chỉnh sửa phần hậu kỳ. Sau đó sẽ báo cáo để thẩm tra và xét duyệt, dự tính đến lễ Giáng sinh thì mới có thể khởi chiếu được.”
Đặng Lâm “ừ” một tiếng rồi nói: “Bây giờ có rất nhiều bộ phim phải nộp xét duyệt rất rắc rối, rất dễ bị kẹt lại trong việc thẩm tra xét duyệt. Đặc biệt là phim kinh dị, liên quan đến chủ đề ma quỷ hay gì đó. Đến lúc đó cậu em cứ gửi cho anh một bản thông tin phim của cậu, anh cho người xem qua, có thể thu xếp nhanh chóng vượt qua thẩm tra. Khi đó, anh sẽ lại sắp xếp một số rạp phim cho cậu, cũng liên hệ các đối tác khác, miễn là chất lượng phim của cậu không tệ, anh sẽ cố gắng sắp xếp cho cậu nhiều suất chiếu nhất có thể…”
Triệu Dật cũng không từ chối ý tốt của Đặng Lâm.
Đôi khi, cho dù không thực sự cần sự ưu ái này, nhưng nếu nhận thì mọi người đều sẽ thoải mái, ngược lại sẽ không khiến người ta khó xử.
“Được! Vậy em cảm ơn anh Đặng, nhưng mà bộ phim này cũng chỉ là khoản đầu tư nhỏ khoảng ba triệu tệ, hoàn toàn là vì em muốn giúp một người bạn. Anh không cần phải phô trương lãng phí tài nguyên như vậy, sau này em dự định đầu tư một bộ phim bom tấn, đến lúc đó lại nhờ anh Đặng giúp sức.”
Đặng Lâm cười nói: “Không thành vấn đề! Bây giờ trong tay cậu có rất nhiều tiền, chuẩn bị làm phim bom tấn gì sao?”
Triệu Dật gật đầu đáp: “Vâng, kịch bản em đã có, là một bộ phim hành động khoa học viễn tưởng, liên quan đến các yếu tố như đảo ngược không gian và thời gian. Em đã nhờ người đánh giá qua, kịch bản không tệ, mức đầu tư ước tính khoảng một trăm triệu…”
Chính xác hơn là Triệu Dật muốn quay những kịch bản phim cấp A do hệ thống đưa ra. Hệ thống sản xuất ra, chắc chắn là sản phẩm chất lượng cao. Mặc dù không phải cấp S đỉnh cao, nhưng mà cấp A cũng đã là rất tốt rồi.
Huống chi, bá đạo nhất là trong cái kịch bản này không chỉ báo cáo bảng ngân sách chi tiết và đầy đủ, mà còn chỉ ra đạo diễn và diễn viên phù hợp với kịch bản nhất. Thậm chí ngay cả tổ xử lý hiệu ứng hình ảnh cũng có đề xuất, hơn nữa còn đề xuất tuyển chọn diễn viên.
Về mặt lý thuyết, Triệu Dật căn bản không cần hiểu, chỉ cần dựa theo đề xuất của hệ thống tập hợp những người này lại với nhau thì họ sẽ có khả năng làm tốt bộ phim. Chỉ cần diễn xuất tốt, kỹ xảo hình ảnh tốt, xử lý tốt thì đây sẽ là một bộ phim hay, một bộ phim ăn khách!
Có tiền tại sao không kiếm lời cơ chứ?
Bây giờ trong tay Triệu Dật đã có hơn một trăm triệu tiền mặt, mặc dù nói quay bộ phim này cần một trăm triệu. Thế nhưng trên thực tế, từ khâu tạo hình đến quay phim và xử lý hậu kỳ, cả quá trình kéo dài ít nhất hơn nửa năm. Theo lý thuyết, sẽ phải mất hơn nửa năm mới có thể tiêu hết một trăm triệu, chứ không phải trực tiếp dùng hết một lần ngay từ đầu.
Đặng Lâm kinh ngạc nói: “Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh rồi, cậu chuẩn bị dùng vốn riêng sao?”
Triệu Dật cười cười: “Đúng vậy! Em cũng lười nói chuyện với người khác để tìm đầu tư, chi bằng tự mình đóng cửa làm, thắng thua cũng là do chính mình chịu.”
Nếu như người khác nói như vậy, Đặng Lâm có thể nghĩ đối phương đốt tiền nhiều hơn. Thế nhưng đây là Triệu Dật, là người ông không thể nhìn thấu được.
Một người có thể dễ dàng kiếm được hàng chục triệu trên thị trường chứng khoán, hắn lại là kẻ ngốc được sao?
Đặng Lâm hỏi thẳng: “Cậu em tính khi nào sẽ bắt đầu? Anh có thể giúp gì không?”
Triệu Dật cười nói: “Em sẽ lập danh sách, mời đạo diễn và một số diễn viên. Dù sao thì công ty đầu tư Phi Dật của em chỉ là một công ty mới trong lĩnh vực phim ảnh, khi đó mời người khác chưa chắc sẽ đồng ý. Nếu như xảy ra tình huống như vậy, anh có thể đứng ra nói giúp em vài câu là được.”
Ý tứ trong lời nói của Triệu Dật rất dễ hiểu, một người mới đột nhiên nhảy ra làm phim bom tấn hàng triệu tệ. Người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn không đáng tin. Nhưng mà Đặng Lâm cũng xem như là chủ tịch Kim Hồng Ảnh, có ông ấy giúp đỡ thì chứng tỏ đáng tin cậy hơn nhiều.
Kỳ thực Triệu Dật cũng chỉ là nhắc đến, đại khái chỉ cần có tiền, ai mà không muốn làm chứ?
Thông thường, những người từ chối là vì thực sự không có thời gian, hoặc họ không thích kịch bản quá tệ. Đóng một bộ phim như vậy sẽ bị mất danh tiếng, hoặc là họ không vừa lòng với số tiền đưa ra.
Đặng Lâm cười nói: “Được rồi! Bên này bọn anh có bộ phận sản xuất phim ở đây, nếu cậu em muốn thì anh sẽ cho cậu mượn tổ quay phim. Tất cả đều sẵn sàng, có thể bắt đầu ngay lập tức. Nếu là một đoàn làm phim tạm thời mà nói, người người đổ dồn vào đó rất dễ xảy ra sai sót…”
Triệu Dật cũng không vội vàng từ chối, cười hỏi: “Anh Đặng! Anh cho em mượn người, vậy các anh quay phim như thế nào?”
Đặng Lâm hờ hững xua tay: “Bọn anh không chỉ có một tổ quay phim. Hơn nữa, công ty của anh kinh doanh rất nhiều, nếu thực sự muốn quay một bộ phim thì cứ tùy tiện đến bất cứ đâu, có đủ người là được rồi. Thời đại này chỉ cần cậu sẵn sàng chi tiền, sẽ có nhiều người sẵn sàng làm việc cho cậu.”