Chương 164: Hơi cay là thỏa hiệp sau cùng của chúng tôi
“Đợi lát nữa quay về, tôi đem quy định cùng với quy chế cửa hàng cùng định chế tiền lương gửi cho cậu xem, cậu xem qua một chút coi có cần chỉnh sửa gì nữa hãy không."
Triệu Dật vẫy tay một cái nói: “Đừng! Cậu là cửa hàng trưởng, toàn quyền quản lý, không cần thương lượng với tôi. Cậu cứ xem mà làm là được, yêu cầu duy nhất của tôi chính là chỉ có một."
Lý Dương chăm chú hỏi: “Cậu cứ nói.”
Triệu Dật cầm ly rượu lên, cười nói: “Yêu cầu này chính là tôi tình nguyện không kiếm tiền, thậm chí tiền kinh doanh trong bốn năm này, tôi sẽ bỏ ra hết. Cậu chỉ cần đừng bạc đãi sinh viên, đừng bạc đãi cậu là cửa hàng trưởng. Việc cần làm thì vẫn làm, tiền phải nhận cứ nhận, cậu hiểu ý của tôi chứ?"
Lục Đào cười ha ha nói: “Đơn giản chính là giàu không cần tiền, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ như thế này. Tôi thực sự là phục cậu đấy!"
Quách Đông Lai cũng là nhịn không được mỉm cười, Triệu Dật rõ ràng là đem toàn bộ cửa hàng ném cho lý Dương, cho hắn toàn quyền quản lý. Hơn nữa cũng không cần lo lắng việc lỗ vốn, thua lỗ thì Triệu Dật sẽ bỏ tiền ra lắp vào. Lý Dương chỉ cần ôm đầu tiến về phía trước là được!
Triệu Dật nói bổ sung: “Cậu cũng đừng cảm động, nếu lúc trước cậu không nhận cái chức cửa hàng trưởng này, mà do người khác tới nhận thì tôi cũng sẽ đưa ra cái yêu cầu này thôi.”
Triệu Dật làm chuyện này, thế nhưng đổi lại là một tấm thẻ mua sắm phòng ốc. Cái thẻ này ít nhất cũng kiếm được mười, hai mươi triệu. Cho nên cái tiệm này đối với hắn cơ bản là không quan tâm đến việc nó tròn hay khuyết.
Lý Dương cười nói: “Được! Tôi biết dự định ban đầu của cậu là giúp những người như Hàn Khả Hinh, cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ không bạc đãi bản thân mình, thế nhưng tôi cũng nhất định sẽ cùng nhân viên cửa hàng, nghĩ biện pháp phát triển nó. Dù sao nơi này cũng có mấy chục ngàn học sinh, tôi không tin một tiệm thức ăn nhanh kinh doanh cũng làm không xong.”
Triệu Dật cười hắc hắc nói: “Vậy cậu cần phải suy nghĩ thêm nhiều thứ để kiếm tiền, ví dụ như đám bạn cùng phòng của chúng ta, mặc dù sổ nợ cũng sắp phải mục nát, cũng không thể để cho chúng tôi mỗi bữa ăn khuya đều chỉ có gà rán và bia tươi. Tốt xấu gì chúng ta cũng phải được ăn lẩu hoặc xiên nướng chứ.
Triệu Dật lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình cả nhóm đang ăn lẩu, sau đó gửi cho Tần Băng Lạc.
Triệu Dật: Đã đến trường học, cùng bạn cùng phòng ăn lẩu đây!
Triệu Dật: Quà tặng của cô tôi rất thích, tôi thích chính là thương hiệu Patek Philippe này. Chẳng qua lúc đầu ở Giang Châu không có cửa hàng, cho nên mới mua Vacheron Constantin, cảm ơn cô!
Tần Băng Lạc: :)) vậy thì tốt quá! Tôi còn lo lắng anh sẽ không thích nó đấy.
Triệu Dật: Tôi chắc chắn nếu là một người thích đeo đồng hồ, không ai không thích Patek Philippe. À quên! Còn có một số người thích đeo Rolex vàng, ở trong tay lắc lắc để khoe khoang thì tôi nghĩ đó là ngoại lệ.
Tần Băng Lạc: Ha ha, chính xác! Loại đồng hồ thanh lịch khiêm tốn, không thích hợp cho mấy người thích khoe khoang. Đám người đó hận không thể đưa đồng hồ trên tay của mình dí sát lên mặt người khác, chỉ sợ người khác không nhận ra mình đeo đồng hồ xịn.
Tần Băng Lạc: Nồi lẩu này ngoan quá! Oa, nhìn một chút đã thèm, trong rất cay nha! Lẩu ở Giang Châu xem ra là loại siêu cay…
Triệu Dật: Cay là phải có, không cay không thoải mái. Cô phải luyện một chút bản lĩnh ăn cay, nếu không đến đây cũng chỉ có thể ăn lẩu uyên ương mà thôi. Thế nhưng là ông chủ tiệm sẽ nói, chúng tôi không làm lẩu uyên ương, hơi cay chính là thỏa thiệp sau cùng!
Tần Băng Lạc: Vậy thì ăn hơi cay, hơi cay cũng không cay lắm đúng không?
Triệu Dật: Hơi cay, hắc hắc…nếu như đi đến Vũ Tông đứng đầu các tiệm lẩu ở đây, cô sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh một số người vừa ăn vừa trách móc chủ tiệm. Miệng của tôi đều sưng lên hết, ông nói rõ cho tôi biết, cái này mà gọi là hơi cay sao?
Tần Băng Lạc: ‘icon hoảng sợ’ thật đáng sợ, vậy từ hôm nay trở đi tôi luyện một chút, tôi cũng không muốn gặp tình cảnh như vậy. Rõ ràng là đưa tiền ăn cơm, thế nhưng lại còn bị chủ tiệm dùng ánh mắt kỳ thị nhìn chằm chằm.
Triệu Dật: Ha ha, rất có giác ngộ!
Tần Băng Lạc: Anh và các bạn cùng phòng ăn lẩu đi, khi nào rảnh trò chuyện tiếp.
Triệu Dật: Được! Để sau trò chuyện!
Quách Đông Lai liếc mắt thăm dò, nói: “Triệu Dật lại tại tán gái!”
Lục Đào cười hì hì hỏi: “Lại là cô nàng nào nữa đây?”
Triệu Dật cười nói: “Lần này đi mua ngựa nên quen biết, là con gái của một người bạn của Đặng tổng.”
Lục Đào dựng thẳng lên ngón cái, nói: “Tốc độ này của cậu cũng quá nhanh rồi nha! Lúc này mới qua có mấy ngày, người đẹp Liễu dễ thương của chúng ta cứ như vậy mà bị xếp qua một góc, từ tóc xanh hóa tóc trắng…”
Triệu Dật cũng không hề để ý, nói: “Làm sao lại để qua xó xỉnh chứ, cùng hưởng ân huệ, một cái cũng không thiếu.”
Lục Đào cười hắc hắc, nói: “Nói thì hay lắm, cậu hành động cho tôi xem nào!”
Quách Đông Lai cùng Lý Dương cũng đều làm ra dáng vẻ gây rối, nói: “Đúng vậy! Cậu hành động chứng minh đi, tốt xấu gì cũng phải mang thêm nhiều người đẹp đến phòng ngủ chúng ta, để cho chúng tôi mở mắt một chút!”
Triệu Dật cũng không phản bác, nói: “Được, có cơ hội sẽ dẫn đến.”
Ăn xong nồi lẩu, mấy người liền quay trở về ký túc xá. Triệu Dật trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nhàm chán, hắn cầm điện thoại di động lên tiện tay mở ra Douyin.