Chương 135: Kiếp trước cậu nhất định là bà quản gia của mình
“Có nha, hơn nữa là giấy phép dành cho tay đua!”
Mộc Dao trong mắt đầy vẻ đắc ý: “Tôi đã thi đậu cấp E, hơn nữa còn tham gia rất nhiều lần tranh tài…”
Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc nói: “Ồ! Được đấy, đã cầm được giấy phép dành cho tay đua, vậy thì có thể tham gia tranh tài ở cấp tỉnh rồi. Trước đây cô tham gia tranh tài, thành tích thế nào?”
Mộc Dao đang vui vẻ hưng phấn nghe được lời này lập tức trở nên lúng túng, thấp giọng nói: “Vẫn được.”
Triệu Dật liền cảm thấy buồn cười, vẫn được? Điều này cũng có nghĩa là không tốt đi…
Giấy phép cấp E theo như lời của Mộc Dao nói thì đây không phải thứ người bình thường có thể tùy tiện lấy được, mà đây là giấy phép dành cho tay đua chuyên nghiệp.
Giấy phép của các tay đua được chia làm 6 cấp G/E/C/B/A/S. Cấp G là điểm xuất phát, chỉ cần tham gia học tập ở liên đoàn huấn luyện xe đua, đồng thời tham gia khảo hạch. Thi đậu là có thể nắm được giấy phép cấp G.
Có giấy phép đua xe cấp G là đã đạt chuẩn tay đua, có thể tham gia tranh tài ở các tỉnh thành địa phương. Mà khi tham gia thi đấu từ 3 lần trở lên thì có thể đăng ký với liên đoàn tham gia lớp bồi dưỡng huấn luyện cấp E, hơn nữa chỉ cần thi đậu là có thể có được giấy phép cấp E.
Chỉ cần có giấy phép cấp E là có thể tham gia tất cả trường đua trên toàn quốc. Nếu như tham gia thi đấu giành được một trong 5 vị trí đứng đầu từ 3 lần trở lên, khi đó có thể xin cấp giấy phép cấp C. Cầm được giấy phép cấp C thì cơ bản xem như là có tố chất đua xe nhà nghề, hơn nữa còn có thể tham gia tất cả các giải đua mà liên đoàn đua xe tổ chức.
Lúc trước Triệu Dật còn cho là Mộc Dao nói khoác, chỉ là một người bình thường mở miệng khoác lác mà thôi. Thế nhưng không ngờ là cô nàng này lại có giấy phép đua xe cấp E, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Triệu Dật.
Triệu Dật cười nói: “Cố gắng thêm một chút lấy được giấy phép cấp C, đến lúc đó cô có thể tham gia các giải đua xe trên toàn quốc.”
Tần Băng Lạc và mọi người có chút kinh ngạc nhìn Triệu Dật, rõ ràng họ không nghĩ tới việc Triệu Dật có hiểu biết về các loại giấy phép đua xe như vậy. Bởi vì lúc trước hắn đã nói, đối với đua xe hắn cũng không có hứng thú.
Trương Tử Sơn hỏi: “Triệu Dật, dường như cậu đối với đua xe cũng hiểu rõ nha, kỹ thuật lái xe nhất định rất tốt đúng không?”
Triệu Dật cười nói: “Vẫn được.”
Ánh mắt Trương Tử Sơn bỗng nhiên sáng lên: “Vậy chút nữa cùng đi Tây Sơn chơi, ở đó có nhiều người và rất náo nhiệt. Ngay cả quán bar, KTV cũng có…”
Triệu Dật không có trả lời Trương Tử Sơn, mà khẽ nhìn bên cạnh Tần Băng Lạc.
Tần Băng Lạc cùng Triệu Dật liếc mắt nhìn nhau, cô khẽ mỉm cười nói: “Vậy cũng được, vừa dịp tôi cũng muốn trò chuyện với Dao dao, miễn cho cô ấy làm loạn. Cô nàng này một khi đã điên lên thì thích nhất chính là làm loạn…”
Mộc Dao cười vui vẻ cũng không phản bác, rõ ràng lời của Tần Băng Lạc cũng không phải là nói lung tung.
Triệu Dật cười nói: “Cũng được, vậy chúng ta đi xem một chút.”
Bởi vì buổi tối phải lái xe, cho nên mọi người đều không uống rượu. Khoảng tám giờ tối thì kết thúc bữa tiệc, năm người lái xe đi đến Tây Sơn.
Chu Văn Tĩnh cùng Trương Tử Sơn và Mộc Dao đều tự lái xe của mình đến. Chu Văn Tĩnh là BMW X5, Trương Tử Sơn là Porsche 718 tuy nhiên là phiên bản thấp dùng động cơ 2.0T. Mộc Dao đi xe là Audi TT đời cũ đã có điểm hao mòn theo năm tháng.
Triệu Dật cùng Tần Băng Lạc đương nhiên sẽ lên xe của Mộc Dao, Tần Băng Lạc nhìn sang Mộc Dao cảnh cáo nói: “Dao Dao, tối này mình không cho phép cậu đua xe, nghe không?”
Mộc Dao biết là không thể làm gì được đành đáp ứng nói: “Vâng vâng vâng, mình không tham gia, chỉ nhìn thôi được chưa?”
Tần Băng Lạc khẽ nói: “Tây sơn là đường vòng quanh núi, hiện tại lại là ban đêm cho nên nguy hiểm càng cao. Nếu cậu muốn đua xe thì tìm một trường đua chính quy và an toàn mà tham gia tranh tài, loại đường đua ngầm nguy hiểm thế này không thể giúp cậu đoạt được quán quân F1 đâu…”
Mộc Dao khởi động xe, nhìn xe ở trước mặt hữu khí vô lực trả lời: “Biết rồi, biết rồi, Lạc Lạc! Kiếp trước nhất định cậu là bà quản gia của mình, đời này mình lại phải tiếp tục bị cằn nhằn. Cậu nhanh chóng tìm một người đàn ông rồi gả đi nha, về sau cậu cũng có người để mà cằn nhằn, không cần lôi mình vào chịu trận.”
Gương mặt xinh đẹp của Tần Băng Lạc bỗng ửng đỏ: “Cằn nhằn còn không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Ai bảo tính tình cậu như vậy, khiến người khác phải lo lắng.”
Ba chiếc xe cùng nhau rời khỏi nội thành, rồi đi về phía đường Tây Giao. Tiếp đó dừng lại bên dưới đường Tây Sơn.