Chương 117: Nhân tình làm sao có thể đo bằng giá trị
“Tần Băng Lạc.”
Thông qua giới thiệu của Đặng Lâm, Tần Băng Lạc vươn tay về phía Triệu Dật, nhưng trên khuôn mặt cô lại có chút lạnh lùng.
“Triệu Dật.”
Triệu Dật đưa tay ra bắt, tay của Tần Băng Lạc trắng nõn thon dài đúng là rất mềm mại, cũng rất đẹp.
Tần Băng Lạc dáng người cao gầy, ước chừng khoảng 1m68. Cô để tóc đuôi ngựa nhìn rất trẻ trung, trên thân mặc một chiếc áo thun rộng cùng quần đùi màu trắng, chân mang giầy thể thao. Nhìn qua vô cùng có khí chất cao quý và đầy sức sống.
Khuôn mặt Tần Băng Lạc rất đẹp, nếu chấm điểm ở thang 100 thì ít nhất cũng có thể đạt 95 điểm. Hầu như không có bất kỳ khiếm khuyết nào, chỉ là khí chất lạnh lùng trên người cô làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể đến gần và tiếp xúc.
Hiển nhiên Tần Băng Lạc không có ý nghĩ trao đổi quá nhiều với người xa lạ. Sau khi làm quen đơn giản, lập tức đến ngồi cùng một chỗ với Phương Nguyệt nói chuyện.
Đặng Lâm ngồi bên cạnh Triệu Dật, thấp giọng nói: “Chú em đừng để ý! Tiểu Tần tính cách hơi có chút lạnh nhạt, đặc biệt là đối với người không quen biết, chờ khi con bé quen thuộc thì sẽ tốt.”
Triệu Dật ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, mỗi người đều có tính cách bất đồng. Mọi người lại không quen biết, người ta không muốn nói chuyện nhiều cũng là phản ứng hoàn toàn bình thường.
“Hiểu mà! Anh Đặng không cần giải thích, tôi cũng không tự kỷ đến mức mỹ nữ nhìn thấy tôi đều phải chủ động nhiệt tình...”
Đặng Lâm cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Vừa rồi chị dâu cậu nói chuyện dạy mèo, sẽ không gây phiền phức cho cậu chứ. Nếu như phiền quá thì coi như là chưa nói gì đi.”
Triệu Dật cười nói: “Thật không phiền! Cái chuyện dạy thú này thật ra cũng giống như các loại kỹ năng khác. Người không biết sẽ thấy khó, người biết lại thấy rất đơn giản. Chỉ là muốn tinh thâm huấn luyện thú thì cần có thiên phú mới được.”
“Vậy thì tốt rồi! Tôi chỉ lo lắng sẽ gây ra quá nhiều rắc rối, làm mất thời gian của cậu.”
Đặng Lâm thở dài, thấp giọng nói: “Tôi và chị dâu của cậu cũng không có con cái, cô ấy nuôi mèo và chó hoàn toàn là xem chúng như con cái. Cậu có thể giúp đỡ cô ấy chắc chắn rất vui vẻ, như vậy cũng coi như cậu đã giúp tôi rất nhiều.”
Triệu Dật thoáng có chút tò mò: “Anh Đặng! Tuổi của hai người cũng không còn nhỏ, vì sao nhiều năm như vậy lại không có một đứa con?”
Đặng Lâm cười khổ, thì thầm: “Muốn chứ! Nhưng muốn cũng không được.”
Triệu Dật do dự thấp giọng hỏi: “Là do thân thể?”
Đặng Lâm gật đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra! Là do bên tôi... Khả năng sống sót quá thấp, tỷ lệ thụ thai cực thấp. Ngay cả khi làm thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không có cách nào thành công. Chị dâu của cậu luôn muốn có một đứa con, đáng tiếc tôi không thể đáp ứng mong muốn này của cô ấy, tôi thật sự rất áy náy. Vì vậy tôi cố gắng dành thời gian, thường xuyên đưa cô ấy đi du lịch đây đó để giải sầu, khiến cô ấy vui vẻ hơn một chút...”
Triệu Dật trong lòng khẽ động, nhớ tới một phần thưởng mình nhận được lúc trước.
Thẻ mang thai!
Tình huống này của Đặng Lâm cũng không phải là hoàn toàn mất đi năng lực, chỉ là tỷ lệ thụ thai rất thấp. Nhưng căn cứ vào thông tin của thẻ mang thai, chỉ cần có cơ hội vậy thì có thể tăng xác suất 100% mang thai.
Thẻ mang thai này hoàn toàn chính là vì gặp phải tình huống như Đặng Lâm mà tạo ra, Triệu Dật hơi suy tư một chút rồi quyết định giúp Đặng Lâm.
Việc này có thể thực hiện được, đây sẽ là một nhân tình rất lớn, một nhân tình không thể đo lường được bằng tiền.
Huống chi, hai vợ chồng Đặng Lâm đều rất hiền lành, vé máy bay của cả chuyến hành trình lần này đều là do Đặng Lâm hỗ trợ, một xu cũng không cần Triệu Dật phải bỏ ra...
Triệu Dật suy nghĩ một chút xác nhận: “Anh Đặng! Anh xác nhận là tỷ lệ thụ thai thấp, mà không phải tuyệt đối không thể thụ thai đúng không?”
“Đúng vậy! Tôi chắc chắn, chính là tỷ lệ thấp chứ không phải là hoàn toàn không thể. Kết quả này tôi đã xác định sau nhiều lần kiểm tra qua nhiều bệnh viện lớn, không thể sai được.”
Đặng Lâm thuận miệng trả lời xong, bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Triệu Dật hỏi những lời này dường như có cái gì đó ẩn tình bên trong.
Chẳng lẽ hắn có biện pháp gì giúp mình?
Ý nghĩ này không tự chủ được hiện lên trong đầu Đặng Lâm, theo bản năng hắn muốn phủ định phỏng đoán này. Triệu Dật chỉ là một tên thanh niên chưa tới hai mươi tuổi 20, hắn cũng không phải bác sĩ, có thể có biện pháp gì sao?