Chương 9 Quyết định
Tại nông thôn, hầu như nhà nào cũng nuôi chó. Tuy nuôi chó không có nhiều lợi ích, nhưng về vấn đề trông nhà thì khỏi lo.
“Ừ! Cũng đúng. Vậy mà tôi lại quên mất! À mà, hình như trên trấn có cửa hàng thú cưng, ngày mai anh đi cùng tôi được không?” Nghe được Cổ Tấn nói như vậy, Cổ Dục cũng gật đầu một cái, đây đúng là một biện pháp tốt.
“Nếu cậu định mua chó cảnh thì quên đi, bọn chúng không trông nhà được đâu. Ở đầu thôn phía đông, trong nhà ông Bảy có một con Husky được con trai mua cho. Bề ngoài con chó này nhìn qua hung dữ không khác gì chó sói, nhưng thật ra chẳng khác gì mấy tên đần độn. Năm trước nhà ông ấy có kẻ trộm đột nhập vào, kết quả con chó kia còn cùng tên trộm chơi đùa. Ngay cả vòng cổ của nó cũng bị lấy đi, thậm chí còn không kêu một tiếng.”
Nghe Cổ Dục nói muốn đi mua chó cảnh, Cổ Tấn lập tức xua tay áo. Cổ Tấn nói cho hắn biết mấy thứ vô dụng kia ở nông thôn không dùng được. Nghe được Cổ Tấn kể chuyện, Cổ Dục lập tức nhớ tới mấy cái video mà hắn xem lúc rảnh. Dường như, đúng là chó cảnh có vấn đề này......
“Nếu cậu muốn tìm một con chó ưng ý. Ngày mai có thể đi đến nhà chú Kiến Quân cạnh sườn núi, nhà bác ấy có nuôi mấy con chó rất tốt.” Nhìn thấy Cổ Dục cũng đồng ý, Cổ Tấn lập tức cười nói còn giới thiệu cho Cổ Dục chỗ mua chó.
Cả hai thảo luận thêm một lát rồi Cổ Tấn đi về. Buổi tối, Cổ Dục sang nhà ông nội Hai ăn cơm. Lúc này, ông nội Hai biểu lộ lo lắng hỏi hắn.
“Cổ Dục! Cháu thật muốn ở lại nơi này sao?”
Buổi chiều hắn mua nhiều đồ như vậy mang về, nhà ông nội Hai thì ở ngay sát vách làm sao có thể không nghe không thấy? Đương nhiên ông biết, Cổ Dục ra ngoài một chuyến rồi trở về mang theo không ít đồ đạc.
Sau khi Cổ Tấn đi, chú Ba còn tự mình tới giúp hắn chỉnh lại mấy món đồ điện này.
Lúc này bọn họ đều nhìn về phía Cổ Dục, trong ánh mắt đều tràn ngập sự nghi hoặc và kỳ quái.
Bọn họ sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp người trong thôn cắm đầu muốn đi ra bên ngoài. Còn trường hợp từ thành phố quay về nông thôn như Cổ Dục thì thật sự là lần đầu tiên, đúng là quá kỳ lạ.
“Ông nội Hai! Ông cứ yên tâm. Gần đây cháu không có việc nên quyết định ở lại đây một thời gian. Với lại cháu cảm thấy ở đây cũng chưa chắc không có cơ hội làm ăn buôn bán.” Cổ Dục cười cười nói với ông nội Hai rồi cầm một cái chân cua tuyết bắt đầu ăn một cách thoải mái.
Không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không, mà Cổ Dục có một cảm giác rất lạ. Mấy con cua tuyết này mới được Cổ Dục nuôi một ngày rưỡi, nhưng khi ăn lại cảm thấy thịt của chúng ngon hơn bình thường. Hơn nữa, kích cỡ cũng lớn hơn một chút.
Xem ra nước giếng còn có hiệu quả đặc biệt, chính mình cần phải thử nghiệm thêm.
“Aizzz…Thôi được rồi, mọi việc tự cháu quyết định...” Nhìn Cổ Dục một chút, ông cũng chỉ đành bất đắc dĩ. Dù sao hắn cũng không phải cháu ruột của mình. Nếu là cháu ruột của mình, rõ ràng ở trong thành có việc làm mà lại chạy về nông thôn, hắn nhất định sẽ đánh gãy chân chó của nó. Nhưng đối với Cổ Dục, cũng chỉ có thể xem như là khách đến nhà.
Đối với việc ông nội Hai không hiểu, Cổ Dục cũng chỉ mỉm cười cho qua. Có một số việc không cần thiết nói quá rõ, chính hắn biết là được rồi. Có quyết tâm thì mới có thể phát tài.
Đương nhiên, nếu sau này hắn có tiền, hắn cũng không ngại giúp thôn một chút. Nhưng với điều kiện là người trong thôn không thể lừa hắn.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Cổ Dục xin phép ra về.
Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra cân nặng của số hải sản được hắn câu lên hôm qua.
Quả nhiên, sau khi được nuôi một ngày rưỡi, chúng đã trở nên nặng hơn.
Lúc câu lên con Cua Hoàng Đế, trọng lượng là “hai ký lô tám”. Còn bây giờ, nó đã lên đến “ba ký lô mốt” đã tăng lên 250 gam. Mấy con khác cũng đều có sự phát triển nhất định, xem ra chúng đã bị ảnh hưởng bởi nước giếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!