Chương 433: Trốn đi thị trấn chơi
Kết quả là ngày thứ tư, mặc dù hôm nay Tống Minh có việc phải làm không thể đi chơi cùng Cổ Dục, nhưng hắn vẫn chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc hắn vừa định lên xe rời đi thì Phùng Thư Nhân lập tức vội vàng đến mở cửa ở vị trí ghế phụ.
“Cháu lên xe làm gì?” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục không nhịn được buồn cười hỏi.
“Chú! Cháu van xin chú, đừng hành hạ cháu nữa, để dì Lý dạy bọn nhóc đi.” Nghe được lời của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân ngay lập tức thắt dây an toàn, sau đó mang vẻ mặt đáng thương nói.
Nghe những gì cô bé nói, Cổ Dục không khỏi thở dài, vì vậy hắn chỉ có thể hố Lý Vân Vân một chút vậy.
“Mở cửa, đi thôi!” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó kêu Phùng Thư Nhân mở cửa, hai người chuồn ra ngoài.
Khi Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi đến chỗ Lý Vân Vân cầm theo bài tập của chúng, Lý Vân Vân mới biết rằng hai người này đã chạy mất. Nhìn vào đống bài tập, cô cũng cảm nhận được cái ý xấu này của bọn họ. Nhưng không còn cách nào, đành phải nhắm mắt mà làm thôi nha!
Nhưng trong thâm tâm, Lý Vân Vân vẫn ghi hận của Cổ Dục, chờ lần sau lên lầu để xem làm thế nào để giày vò cái tên Cổ Dục này nha.
Mà lúc này, Cổ Dục cũng cảm thấy lạnh cả người, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành gì đó sắp xảy ra.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Nhìn thấy càng chạy càng cách xa nhà, Phùng Thư Nhân không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn Cổ Dục cười hỏi.
“Không biết, có đề xuất chỗ nào không?” Cổ Dục nhỏ giọng vừa lái xe vừa nói. Hắn thực sự không biết sẽ đi đâu, lúc bình thường Cổ Dục đi ra ngoài lúc nào cũng có mục đích, hắn xác định xem mình muốn đi làm việc gì tiếp đó mới bước chân ra ngoài, nhưng hôm nay hắn đi ra ngoài để trốn hai tiểu quỷ đó.
“Hay là chúng ta đi thị trấn chơi đi.” Nghe thấy Cổ Dục không có mục đích gì, Phùng Thư Nhân chống cằm nhìn Cổ Dục rồi nói.
“Đi đến thị trấn? Được, nhưng lên trấn chơi cái gì?” Nghe Phùng Thư Nhân nói muốn đi lên trấn, Cổ Dục sao cũng được chẳng qua là lên trấn chơi cái gì hắn cũng không biết.
“Có muốn tìm Đan Đình Đình và Lữ Thi Văn chơi không?” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân lập tức đề nghị, nghe thấy đề nghị của cô, Cổ Dục muốn vả vào miệng mình một cái.
Bởi vì theo hắn cảm nhận được thì hai cô gái nhỏ kia cũng có mục đích không đơn thuần đối với mình, cứ như là đưa dê vào miệng cọp vậy.
Nhưng nghĩ lại, hai người họ là bạn học của Phùng Thư Nhân, lại còn là bạn thân. Huống hồ hắn bây giờ còn có bạn gái, mấy cô nhóc này hẳn là sẽ không quá mực đâu.
“Được!” Sau khi suy nghĩ một lúc, Cổ Dục cũng đồng ý. Tiếp đó Phùng Thư Nhân cầm điện thoại di động của mình lên và gửi tin nhắn cho Đan Đình Đình và Lữ Thi Văn, nói với họ rằng cô ấy đang định lên thị trấn cùng Cổ Dục. Hỏi họ có muốn cùng đi chơi hay không.
Hai cô gái kia đương nhiên là rất vui vẻ đồng ý.
Không mất nhiều thời gian để Cổ Dục lái xe đến thị trấn, hôm nay hắn đang lái chiếc Lamborghini URUS màu vàng rực rỡ. Nhắc mới nhớ, sau khi mua chiếc xe mới thì hắn cũng không có gặp qua Đan Đình Đình và Lữ Thi Văn đâu. Khi hai cô gái nhìn thấy chiếc xe này, hai người họ không kiềm chế nổi xúc động.
Mặc dù trước đây chiếc bán tải Ford F150 của Cổ Dục là một chiếc xe khá hầm hố, nhưng trong mắt các cô gái thì một chiếc xe bán tải là một chiếc xe bán tải, họ cũng không có hiểu tại sao một chiếc xe bán tải lại đắt như vậy.
Nếu không biết giá xe, họ có thể còn nghĩ rằng chiếc bán tải này chỉ có giá vài chục ngàn tệ, nhưng mà đối với chiếc xe Lamborghini này thì khác.
Giống như những cô gái khác, họ có thể không biết những dòng xe khác nhưng đối với các dòng xe hạng sang thì họ có thể nhận biết nha. Ví dụ như BMW, Maserati, Lamborghini.
Porsche và Ferrari thì không thể phân biệt được sự khác nhau, nhưng vẫn biết là cái này không phải cái kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!