Chương 412: Kết cục của bọn cướp
Mà người bị Vua Núi tấn công kia, chính là Triệu Học Chí, tình trạng của hắn cũng rất tệ.
Trên người bị Vua Núi cắn không dưới 20 vết thương, nghiêm trọng nhất là ở vai trái. Máu thịt be bét, hơn nữa còn nát cả xương vai, đừng nói là tay. Sau này nửa người bên trái coi như không dùng được nữa rồi.
Theo luật của Trung Quốc, nếu là dùng dao xông vào nhà cướp, đối phương có thể phòng về tối đa. Ừm, xem như Cổ Dục có giết bọn hắn, thì có thể nói bọn hắn chết một cách vô ích. Đương nhiên, dựa theo pháp luật trong nước hiện hành, nếu thực sự giết họ, Cổ Dục vẫn có thể bị kết án phòng thủ quá mức, nhưng vấn đề là bây giờ không ai trong số bốn người này chết cả. Do đó chỉ có thể coi là điều xui xẻo của chính bọn hắn, quan trọng nhất là dù bọn hắn bị thương nặng như vậy, nhưng mà còn phải ngồi tù nữa nha.
Cổ Dục chưa bao giờ là người mềm lòng, huống chi những tên này đã xâm nhập vào nhà hắn, còn dùng dao uy hiếp hắn, sao hắn có thể bỏ qua cho bọn họ được chứ?
Kết cục bi thảm cho bốn người này như vậy, sau khi tin tức được truyền ra, tên tuổi của Cổ Dục cũng được truyền đi trong 10 dặm tám thôn xung quanh đây. Không phải chuyện gì khác mà là bởi vì Cổ Dục quá hung ác và nhẫn tâm.
Điều này khiến một số người vốn dĩ muốn chiếm một chút lợi lộc từ Cổ Dục, cũng có chút e sợ. Ít nhất thì một vài tên lưu manh nghe được chuyện này, cũng không dám có ý nghĩ này nữa.
Đặc biệt, Cổ Dục còn là một người ở ngoài thôn, cho nên hắn không cần để ý mặt mũi cho ai, đây mới là thứ đáng sợ nhất. Đối với nhiều phụ nữ nông thôn mà nói, không thể lợi dụng được thì chính là kẻ thù của chính họ, cho nên bọn họ bàn tán rất nhiều nhưng Cổ Dục chưa bao giờ để tâm tới những chuyện như vậy. Nếu có thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng hắn chơi trò chơi còn tốt hơn.
Những người chân chính quan tâm hắn thì sẽ không vì những lời bôi xấu này mà xa lánh hắn. Mà người nào mà xa lánh hắn thì họ cũng không xứng đáng để hắn nếu kéo làm cái gì.
Cứ như vậy, trong nháy mắt mấy ngày đã trôi qua, thời gian đã bước sang tháng tám, cũng là thời điểm nóng nhất trong năm của vùng Đông Bắc.
Cho dù có hoạt bát như Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì mấy ngày gần đây bọn chúng cũng hiếm khi ra bên ngoài, chúng chỉ muốn ở trong điều hòa ở phòng khách của Cổ Dục mà xem TV.
Chỉ có Cổ Dục là thỉnh thoảng lại lái xe đến chơi với Tống Minh.
Nhưng hôm nay, Lý Vân Vân đột nhiên đến tìm Cổ Dục, bởi vì cô ấy muốn xin nghỉ phép...
“Ngày mai là sinh nhật cha tôi, tiệc sẽ được tổ chức ở trên thị trấn. Tôi phải đi một chuyến.” Nhìn Cổ Dục, Lý Vân Vân nói rõ lý do nghỉ phép vào ngày mai.
Không giống như Lâm Lôi, bị người cha cờ bạc bán đến Cổ Gia thôn. Lý Vân Vân là được gả tới, mặc dù một cô gái sống ở nông thôn nơi trọng nam khinh nữ cũng không quá tốt, nhưng chuyện gì đều có cái giá của nó.
Giống như trường hợp của Lâm Lôi, tuy không quá phổ biến ở nông thôn nhưng cũng không phải là hiếm thấy. Cả nước chỗ nào cũng có vài trường hợp, có một số ít người mê cờ bạc đến đỏ cả mắt, ngay cả con gái của mình cũng đem đi bán là chuyện bình thường.
Theo quan niệm của họ, con gái của mình thì mình có quyền định đoạt số phận của nó. Đừng nói là con gái, ngay cả vợ bọn họ cũng có thể bán. Thế nhưng vợ làm sao bán được giá cao như con gái.
Sau khi Lâm Lôi bị bán, cô ấy cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cha của mình. Bảy năm nay cô không hề liên lạc với cha của mình, kể cả khi ông nội và bà nội cô qua đời. Từ khi bị bán đi, cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình đó.
Hoàn cảnh của Lý Vân Vân khác với Lâm Lôi, mặc dù bị cha mẹ ép lấy chồng sớm như vậy quả thật là vô nhân đạo, nhưng loại chuyện này rất phổ biến ở các vùng nông thôn trên toàn quốc. Cô đã tốt nghiệp trung học cơ sở, mười sáu tuổi tốt nghiệp trung học thì đã có thể lập gia đình.
Mà cô đã kết hôn vài lần, mỗi lần chồng cô đều không may qua đời. Trước khi kết hôn với cha của Lưu Phi Phi, cô đã có tiếng là một ngôi sao chổi, có mệnh khắc phu. Với tiếng xấu như vậy, cha mẹ cô ở trong thôn đương nhiên cũng bị người ta khinh thường, cho nên mới để cô ở nhà. Việc này cũng khiến cô cảm kích cha mẹ rất nhiều.
Có người nói đây đều là mê tín thời phong kiến, còn có thể đuổi con của mình ra khỏi nhà được sao?
Có lẽ nếu là ở thành thị thì sẽ không, nhưng ở nông thôn thì khác.
Cổ Dục cũng nghe nói ở Cổ Gia thôn từng có loại người như vậy, khi đứa trẻ vừa được sinh ra, ông và bà trong gia đình kích động vui mừng bỗng nhiên lăn ra chết vì xuất huyết não. Sau đó thầy bói lại nói rằng đứa trẻ kia sẽ khắc chết cả gia đình, tiếp đó người trong nhà quả thật đem đứa trẻ mới sinh đó bóp cổ cho chết.
Nơi càng nghèo, càng hẻo lánh thì sẽ càng mê tín. Bởi dường như chìa khóa thay đổi vận mệnh của họ không nằm trong tay họ mà là nằm trong tay ông Trời.
Ông trời cho bạn giàu thì bạn mới giàu, thay vì dựa vào sự nỗ lực của bản thân, chăm chỉ học tập, mở rộng tầm nhìn và kiếm tiền đúng cách.
Cổ Dục thấy rất khó hiểu những điều này, theo quan điểm của hắn, việc Lâm Lôi cắt đứt quan hệ với gia đình cô là đúng. Nếu mà là hắn, hắn cũng sẽ làm vậy.
Đối với Lý Vân Vân và gia đình của cô ấy, Cổ Dục thấy cũng cần đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, để ý đến bọn họ làm gì?