Chương 406: Thẳng thắn
Dù sao thì những món ăn này, nguyên liệu để làm điều rất dễ kiếm. Đơn giản là một ít đồ xào, một ít thịt mỡ, ớt cay, rau củ… chỉ có điều là phương pháp ăn có chút khác biệt mà thôi. Nhưng mà dù gì thì khác biệt cũng không quá lớn.
Nhưng mà mấy cô gái ở vùng Tứ Xuyên có vẻ là thích ăn cay, thế nhưng ăn được hay không mới là một chuyện, không phải người nào cũng giống nhau.
Nhưng mà đối với chuyện này Cổ Dục cũng chỉ có thể cười trừ, nếu Tống Minh muốn ăn thứ này thì hắn nhất định vẫn ở bên cạnh bồi tiếp.
“Hương vị của nhà hàng này ngon thật, nhưng nhất định không ngon bằng anh làm!”
Ngồi trong xe Cổ Dục nhớ lại hương vị bữa ăn vừa rồi, Tống Minh hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ chất phát, cười nói.
"Đó là điều chắc chắn, nhưng tôi hiếm khi làm những thứ này. Mùi vị quá nồng, hơn nữa rất lâu mới tẩy được mùi.” Nghe được lời của Tống Minh, Cổ Dục vừa lái xe vừa cười nói, nhưng hắn nói đây cũng là sự thật. Bây giờ hắn có thể cảm thấy tóc và quần áo của mình lúc này đều có mùi như thế, vừa rồi ăn thì rất ngon nhưng bây giờ mùi bám trên người rất khó chịu.
“Ừm, điểm này đúng là có chút khó chịu. Ài, về nhà lại phải tắm rửa lại rồi giặt quần áo.” Nghe Cổ Dục nói lời này, Tống Minh cũng thở dài nói với vẻ bất lực.
“Phụ nữ các cô không phải mỗi ngày đều thích tắm sao? Có gì mà phiền phức chứ? Quần áo thì cứ quăng vào máy giặt để nó tự lo.” Nghe những lời than thở của Tống Minh, Cổ Dục không khỏi mỉm cười tiếp đó vừa lãnh đạm cười nói.
"Tắm là tắm, gội đầu là gội. Đàn ông các anh tắm gội nhanh, một phút là giải quyết xong, nhưng phụ nữ bọn tôi tắm gội rất lâu. Tắm xong còn phải tẩy da chết, tiếp đó gội đầu còn phải dùng dầu xả để bảo vệ tóc. Gội đầu xong không mất hơn 10-18 phút thì đừng nghĩ, hơn nữa sau khi gội đầu xong còn phải sấy tóc.” Tựa trên chỗ ghế ngồi, ngửi thấy tóc của mình có mùi đồ ăn như vậy, Tống Mính trầm mặc nói.
“Ha ha ha, vậy thì tôi đúng là không hiểu.” Nghe cô nói với vẻ bất lực như vậy, Cổ Dục không tim không phổi cười một cái. Sau đó thì chậm rãi nói, quả thật có những thứ hắn không thể hiểu được.
Nhìn bộ dạng của Cổ Dục, Tống Minh cũng khẽ đảo mắt một cái. Tiếp theo thì thỉnh thoảng cùng Cổ Dục tán gẫu vài câu, Tống Minh cũng rất lợi hại, hầu như không có gì mà cô không hiểu. Cổ Dục nói đến vấn đề gì, cô cũng có thể xen vào một hai câu. Cho dù đó là bóng rổ thì cô ấy cũng có hiểu biết một chút, không giống như nhiều bạn gái chỉ biết Jordan, Kobe và Đại Diêu. Ngoài mấy người đó ra thì không còn biết ai nữa, nhưng mà Tống Mính thì ngược lại, cô có hiểu biết đối với bóng rổ. (ở Trung Quốc môn thể thao quốc dân của họ chính là bóng rổ, đó là lý do vì sao nền bóng đá của họ không quá nổi.)
Ngay cả Duncan và Manu Ginobili Tống Minh cũng biết đến.
Điều này khiến Cổ Dục hơi bất ngờ, trò chuyện với Tống Minh thực sự cảm thấy có rất nhiều điều để nói, không cần tốn quá nhiều trí óc để suy nghĩ.
Hai người vẫn tiếp tục trò chuyện trên đường, Cổ Dục rất nhanh đã lái xe đến trước cửa nhà của cụ Tống.
“Được rồi, chúng ta đến rồi.” Vừa dừng xe, hắn cũng nhìn về phía Tống Minh, Tống Minh cũng cởi dây an toàn, nhưng cô không có vội vàng xuống xe, mà là nhìn Cổ Dục.
“Cổ Dục, anh có bạn gái chưa?” Nhìn Cổ Dục, Tống Minh cười hỏi.
"Ặc, không có..." Nghe được lời này của Tống Minh, Cổ Dục không biết tại sao trong đầu đột nhiên lại loé lên khuôn mặt của Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Tiết Thanh Huyến. Nhất là Tiết Thanh Huyến, bởi vì cô ấy là người duy nhất nói với hắn là muốn làm bạn gái của hắn. Nhưng mà Cổ Dục đến bây giờ vẫn cho rằng là cô ấy chỉ nói đùa mà thôi.
Vì vậy, sau khi Cổ Dục do dự một lúc, thì nói rõ ràng là mình chưa có bạn gái.
Mà Tống Mính khi thấy được một tia do dự của Cổ Dục, trong lòng cô chợt nghĩ ra hai loại. Thứ nhất là trong đầu của hắn đang lọc ra mấy cô gái có liên quan đến hắn, sau đó xác định hắn có phải là vẫn còn độc thân hay không.
Cái thứ hai chính là hắn đang nghĩ lời nói dối với mình.
Từ phương diện hiện tại, cái loại thứ hai khó có thể xảy ra, bởi vì câu trả lời của hắn rất thành thật. Nhưng mà rơi vào loại thứ nhất thì cũng khiến Tống Minh cảm thấy có chút bị uy hiếp.
“Nếu anh không có bạn gái, anh xem tôi thế nào?” Nhưng cô cũng là một người sáng suốt, lập tức đè xuống một tia uy hiếp này xuống đáy lòng. Sau đó quay đầu nhìn về phía Cổ Dục mỉm cười rồi nhẹ giọng hỏi.
“Ặc, cô không phải là đang nói đùa đấy chứ!” Nhìn vào mắt Tống Minh, Cổ Dục có chút lúng túng nở nụ cười. Sau đó có chút choáng ngợp hỏi, hắn thật sự không biết làm sao để xác định.
“Không phải! Tôi đang nói thật, anh đối với tôi có cảm giác hay không?” Nhìn chằm chằm vào Cổ Dục đang cố né tránh ánh mắt của mình, Tống Minh chậm rãi nói. Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng đồng thời tay của cô cũng khẽ động.
Tay trái của Tống Mính nắm tay của Cổ Dục, nhìn thấy người trước mặt dường như có chút không biết trả lời thế nào, tiếp đó tay trái cô kéo tay hắn đặt ở lên đùi của mình, đồng thời tay phải của cô cũng đặt trên ngực chỗ trái tim của Cổ Dục.
Ngay khi cô vừa làm hành động như vậy, nhịp tim của Cổ Dục cũng bắt đầu tăng tốc, điên cuồng tăng tốc. Mà cảm nhận được nhịp tim của Cổ Dục, Tống Mính cũng nở nụ cười.