Chương 392: Câu cá tranh tài
Nhưng mà đối với bốn con thú con thì còn quá nhỏ, cho nên Cổ Dục phải giúp bọn chúng điều chỉnh lại thực đơn một chút. Nhất là Khờ Nhất và Khờ Nhị, hai con gấu con này về bản chất là loài ăn tạp, do đó Cổ Dục đành bớt chút thời gian để chuẩn bị thức ăn cho bọn chúng.
Trong khi bốn con thú con đang ra sức ăn phần thức ăn của mình, thì lúc này Cổ Dục cũng lê cái thân mệt mỏi ra hậu viện. Mặc dù bây giờ trời rất nóng, nhưng dù sao thì con người cũng cần phơi nắng một chút.
Mà nhìn gương mặt của Cổ Dục dưới ánh mặt trời, gương mặt của Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân không khỏi có chút đỏ lên. Trong mắt người tình hóa Tây Thi, huống chi các cô còn say mê hắn sâu đậm như vậy.
“Chú Dục, chú Dục!” Lúc Cổ Dục đang đứng ở sân sau hít thở bầu không khí trong lành thì giọng nói của Cổ Dũng và Cổ Vận cũng vọng ra từ sân trước.
“Là hai cháu à, tìm Tú Tú và Phi Phi chơi sao? Bọn họ ở trên lầu đó!” Nghe được lời nói của Cổ Dũng và Cổ Vận, Cổ Dục liếc nhìn bọn nhóc cười nói.
“Bọn cháu không đến đây để tìm Tú Tú và Phi Phi. À! cũng là đến để tìm bọn họ, nhưng quan trọng nhất là tìm được chú.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Cổ Dũng và Cổ Vận không có vội lên lầu, mà chạy tới bên cạnh Cổ Dục rồi lo lắng nói.
“Có chuyện gì vậy?” Không tìm Tú Tú và Phi Phi mà lại tìm mình? Cổ Dục không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.
Nếu chỉ đơn giản là tìm hắn thì chắc chắn có chuyện gì đó, rất có thể là có chuyện không hay xảy ra trong gia đình. Nhưng bây giờ vừa tìm hắn lại tìm cả Cổ Tú Tú với Lưu Phi Phi, vậy thì nhất định là muốn ra ngoài chơi. Mặc dù Cổ Dục thường xuyên cùng đám trẻ con này đi ra ngoài chơi, nhưng dường như đám trẻ con này sẽ không chủ động tìm mình như thế này, đây là tình huống gì vậy?
“Đúng vậy, tất cả đều là do lũ tiểu nhân ở thôn Vĩnh Bình kia!”
“Đúng, chính là tên Đinh Hoàn Tử kia, tên tiểu nhân hèn hạ!”
Sau khi nghe Cổ Dục nói, Cổ Dũng và Cổ Vận tỏ thái độ tức giận lập tức mở miệng nói.
Đinh Hoàn Tử là thằng nhóc mập mạp ở thôn Vĩnh Bình, người mà lần trước bị đám nhóc nhà Cổ Dục đuổi đi ở chỗ rừng cây óc chó vào ngày hôm trước. Khi trở về, Cổ Dục cũng hỏi thăm một chút về thông tin của nó.
Tên đầy đủ của nhóc mập đó là Đinh Tứ Hỉ, vì khi thằng nhóc sinh ra thì trong nhà xảy ra bốn việc vui. Một là nhóc này được sinh ra, hai là chú hai của nhóc đỗ đại học, ba là cha nhóc đã trúng số lúc chăm sóc cho mẹ nó. Tuy không nhiều nhưng cũng có hơn mấy trăm ngàn, sau khi trả tiền viện phí thì vẫn còn dư, thứ tư là con lợn do ông nội của nó nuôi đã bán được giá rất cao. Tứ hỉ lâm môn, vì vậy mới có cái tên là Đinh Tứ Hỉ.
Vốn dĩ cái tên chẳng có gì, ở quê cũng không mấy ai biết món Tứ Hỉ Hoàn Tử, dù gì đây cũng không phải là món ăn ở Đông Bắc. Nhưng mà tên nhóc này là cháu trưởng, từ nhỏ đã tham ăn tham uống, được chăm sóc cẩn thận, cho nên nhóc con này dáng vẻ rất mập mạp.
Sau đó đến tuổi đi học, có một lần ở trường học nhà ăn làm món Tứ Hỉ Hoàn Tử. Từ đó về sau, ở trong trường nhóc con bị bạn bè gọi thành Đinh Hoàn Tử, quả thật quá thích hợp…
Hôm nay là ngày bọn trẻ thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình đánh nhau, nhưng mà đánh tới đánh lui vẫn không ai phục ai, khi về nhà còn bị người lớn giáo huấn.
Ở Đông Bắc khi trẻ con đánh nhau sẽ không có người lớn nào được can thiệp, ngoại trừ một số rất ít phụ huynh không biết xấu hổ mà xen vào.
Cổ Dục khi còn nhỏ cũng đã như thế này. Đi chơi hay đi đánh nhau không quan trọng, nếu thắng về nhà sẽ được thưởng, cha hắn sẽ làm cho hắn món thịt ướp nước mắm rồi chiên. Nếu phụ huynh đưa đứa trẻ bị đánh tới tận cửa để tìm, thì phụ huynh trong nhà chắc chắn sẽ giả vờ nói vài câu dễ nghe, tiếp đó thì tiễn họ ra về. Quay đầu sẽ nói với con họ là về sau không cho phép chơi cùng đứa đó nữa.
Những đứa trẻ chơi xấu như vậy, thì tuổi thơ sẽ không còn bạn để chơi, hoặc có thể nói là rất ít bạn bè.
Những đứa trẻ ở thôn Cổ Gia và thôn Vĩnh Bình cũng chính là như vậy, rất khó để phân biệt người chiến thắng sau một cuộc chiến dài. Nhưng hôm nay những đứa trẻ này đã nghĩ ra một cách khác để phân định người chiến thắng, đó chính là đi câu cá!
Ban đầu đây chỉ là cuộc chiến giữa những đứa trẻ, nhưng hôm nay khi Cổ Dũng và Cổ Vận đi ra bờ sông để câu cá, bọn chúng phát hiện ra bọn nhóc ở thôn bên kia lại mang theo ngoại viện. Đinh Tứ Hỉ thậm chí còn gọi chú của nó đến, điều này thật sự không công bằng, cho nên bọn nhóc bèn chạy về tìm Cổ Dục để làm cứu viện.
Vốn dĩ Cổ Dục rất lười đối phó với lũ nhóc này.
Nhưng Cổ Dục lại không chịu được cảnh bọn nhóc này làm ầm ĩ bên cạnh mình, hơn nữa hắn cũng không có chuyện gì gấp gáp, thế là hắn bèn quyết định đi xem thử một chút.
“Được rồi! Được rồi! Đi thôi, chú giúp các cháu báo thù.” Bất lực liếc nhìn hai tên nhóc con trước mặt, Cổ Dục đi lên lầu cầm túi đồ, mang theo ít trang bị rồi đi theo Cổ Dũng, Cổ Vận, còn có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng nhau tới bờ sông.
Nhưng khi vừa đến bờ sông, hắn đã nhìn thấy một người quen.
“Đinh Quang?” Nhìn thấy Đinh Quang đang hí hoáy với đống dụng cụ câu cá, Cổ Dục không khỏi hô lên một tiếng.