Chương 360: Vua núi hay Tào Tháo
Ở phía đối diện, Vua Núi dùng vai của mình để đối phó với một vuốt này, tiếp đó thì cũng dùng móng vuốt để đáp trả. So với Vua Núi, một vuốt của sói đầu đàn chỉ làm cho Vua Núi chấn động một chút, còn một vuốt của Vua Núi giống như là sinh viên đại học đấm vào mồm một tên học sinh tiểu học tép riu, do đó một vuốt này đập xuống lập tức đánh bay sói đầu đàn.
Thế nhưng con sói đầu đàn này cũng không dễ dàng chị thua, lúc nó bị đánh bay trên không thì lập tức lấy lại thăng bằng. Sau khi rơi xuống đất thì dùng sức một lần nữa nhào tới chỗ Vua Núi, mà lần này Vua Núi cũng lao lên.
Trước đó Cổ Dục chưa từng xem đầu chó, nhưng có lẽ sẽ không có trận đấu chó nào đánh nhau ác liệt như lúc này, đây là cuộc chiến của Vua Chó và Vua Sói.
Vua Núi rất nhanh đã bị thương, trên thân bắt đầu rỉ ra không ít máu, thậm chí trên mặt cũng xuất hiện mấy vết cào. Nhưng so với sói đầu đàn thì những vết thương của Vua Núi không tính là gì cả, bởi vì lúc này đầu sói đầu đàn này cơ hồ sắp bị đánh nát.
Trên đầu nó có không dưới ba mươi vết thương lộ ra cả thịt, tai trái thì bị rách hoàn toàn. Điều này là do khoảnh khắc vừa rồi Vua Núi muốn dùng một chiêu tất sát cắn vào gáy của nó, nhưng ở thời điểm then chốt nó đã co người lại. Tuy rằng không bị Vua Núi cắn chết, nhưng lỗ tai của nó đã bị Vua Núi cắn đứt.
Nếu những vết thương của Vua Núi đều bao trùm toàn thân, thì vết thương của sói đầu đàn chỉ tập trung ở trên đầu.
Có thể nói, cho dù là như thế nào thì sói đầu đàn lúc này đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Nhìn thấy cảnh này những con sói kia lập tức lo lắng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đến mức, con sói cái đầu đàn kia cũng lo lắng nhìn xem tình huống ở bên này.
Nhưng Vua Núi cũng không để cho nó nhìn quá lâu, bởi vì mười phút sau. Vua Núi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nó liều mạng để sói đầu đàn dùng móng vuốt vồ lên người, nhân cơ hội đó nó hút bay con sói đầu đàn bay ra ngoài. Lúc này sói đầu đàn không còn năng lực và thể lực chống đỡ, hơn nữa vừa từ trên không rơi xuống mặt đất còn chưa kịp đứng dậy…
Vua Núi ngay lập tức tận dụng cơ hội này, một bước nhảy lên há mồm cắn được vào cổ họng sói đầu đàn. Một cú cắn này cắn trúng sói đầu đàn nhất định phải chết.
Mà ngay lúc này từ trong đàn sói bỗng xông ra hai con sói, một con là sói cái đầu đàn, còn con kia là sói nhỏ chưa trưởng thành cũng xông ra, bọn chúng lao về phía Vua Núi cắn nó. Nhìn thấy viện quân tới giúp đỡ sói đầu đàn, Vua Núi ngay lập tức chuyển từ cổ họng xuống phần bụng của sói đầu đàn để rút ngắn hành động.
Sau một cú cắn, Vua Núi dùng sức hất bay sói đầu đàn ra ngoài. Ở trên không trung, Cổ Dục nhìn thấy con sói này đã không cứu được nữa rồi. Bởi vì bụng của nó đã bị Vua Núi cắn rách, ruột cũng đã lòi ra ngoài. Mà phương hướng con sói đầu đàn bay tới cũng đúng ngay hướng của con sói nhỏ kia.
Lập tức nghe được tiếng “Phanh”, sói đầu đàn đụng vào sói nhỏ. Mà thân thể của nó trùng hợp cũng đè lên người sói nhỏ, sói nhỏ này dù sao cũng là sói chưa trưởng thành, bị đè thế này ngay cả cử động cũng không thể nhúc nhích được.
Chỉ có thể cùng một chỗ với sói đầu đàn kia, phẫn nộ tru tréo nhìn về phía Vua Núi.
Nhưng Vua Núi không hề bị ảnh hưởng bởi phương diện này, lúc này nó nhìn về phía con sói cái đang lao tới kia. Tiếp đó dùng một vuốt đánh bay con sói cái ra ngoài, đây chỉ là một con sói bình thường, mặc dù vẻ ngoài của nó đẹp đẽ. Nó có bộ lông màu trắng, thoạt nhìn sẽ tưởng nó là một con sói trắng, thế nhưng nó chỉ là một con sói bình thường mà thôi. Sau khi rơi xuống thì nó còn chưa đứng dậy, Vua Núi đã đứng ở phía sau nó há miệng ra cắn một cái.
Thế nhưng lại không có một màn như trong tưởng tượng là cổ của con sói này bị Vua Núi cắn nát. Mà Vua Núi chỉ cắn hờ vào cổ nó rồi cố định ở chỗ đó mà thôi.
Nhìn thấy Vua Núi không có hạ đòn kết liễu, Cổ Dục không khỏi cảm thấy kỳ quái. Con chó này chẳng lẽ còn biết thương hoa tiếc ngọc hay sao? Ặc, con chó này! Đây là gì?
Nhưng rất nhanh Vua Núi đã cho Cổ Dục biết nó định làm gì.
Bởi vì bọn Cổ Dục nhìn thấy Vua Núi bò hai chân lên lưng của con sói cái. Sau đó thì… Ặc… Ừm, mọi người có thể hình dung như thế nào rồi chứ?