Chương 347: Tiến hành giao dịch
Loại tôm tít đặc biệt này so với tôm thường thì nhiều thịt hơn, ngọt hơn nhưng nó cũng tanh hơn nhiều. Nếu như biết cách xử lý hoặc là thích ăn tanh thì đây quả là cực phẩm. Nhưng nếu như không ưa mùi tanh thì sẽ phải dùng phương pháp rất khó mới có thể xử lý được mùi tanh này. Nếu bỏ qua phần mùi tanh của nó thì thịt của nó ăn quả thật cực kỳ ngon.
Tôm tít to nhỏ đều bán như nhau. Loại thường thì khoảng 27 tệ một kg, còn loại đặc biệt thì khoảng 37 tệ, hơn nữa dù có mua nhiều thì cũng sẽ không được ưu đãi. Tuy nhiên Cổ Dục cũng không quan tâm những vấn đề nhỏ nhặt này.
Hắn mua một lần cả 10 kg. Dự tính về sẽ bỏ chúng vào trong một cái bể thủy tinh để nuôi riêng. Nhưng nuôi trong bể thủy tinh cũng khá phiền phức, bởi vì Cổ Dục thật sự sợ bọn chúng sẽ đập nát cái bể thủy tinh này. Bằng không thì đem bọn chúng nuôi trong một cái vạc nước vậy.
Tất nhiên nuôi bọn chúng như thế nào thì sau khi Cổ Dục trở về rồi mới tính toán, bây giờ cũng không cần thiết phải nhắc tới làm gì.
Sau khi đi dạo một vòng quanh chợ Cổ Dục tìm một chỗ không có người đem san hô của hắn từ trong không gian lấy ra, rồi đón một chiếc xe trở về khách sạn. Tối hôm nay hắn quyết định sẽ ăn những thứ hải sản mà hắn đã mua về.
Những hải sản này so với những hải sản mà hắn câu lên thật ra là không ngon bằng. Tuy nhiên những loại mà hắn câu cũng không phải ngay từ đầu đã ăn ngon như vậy, chẳng qua là bọn chúng đã được ngâm trong nước giếng sau đó lại do chính tay hắn chế biến cho nên mới có thể ngon được như vậy.
Còn những hải sản này là do đầu bếp ở đây chế biến, vì vậy hương vị không ngon bằng cũng là chuyện bình thường.
Dù sao mùi vị bình thường hắn đã thử qua rồi thì sau khi trở về nếm thử mùi vị cao cấp hơn, tự nhiên sẽ cảm thấy ngon hơn nhiều.
Buổi tối hôm nay Cổ Dục cũng không có đi dạo lung tung. Một là do hắn chưa quen với cuộc sống ở đây, với lại nửa đêm rồi hắn cũng lười đi dạo. Hai là bởi vì bây giờ trong phòng của hắn đang để gốc san hô đỏ, lỡ đâu có người đi vào lúc này hoặc là có camera nào đó quay được vậy thì rất phiền toái vì vậy lựa chọn tốt nhất lúc này là ở yên trong phòng.
Sau khi tắm rửa xong Cổ Dục mở tivi lên để nghe âm thanh, một bên thì nằm trên giường chơi điện thoại. Chỉ lát sau Cổ Dục cũng đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Nháy mắt đã tới sáng hôm sau, Vạn Vũ Dương phái một chiếc xe tới đón hắn.
Khi hắn đi tới công ty của Vạn Vũ Dương thì thấy ở đây ngoài Vạn Vũ Dương cùng với mấy người uống rượu ngày hôm đó. Lúc này còn có thêm một vài chuyên gia đã chờ ở đây từ lâu.
Dù sao cũng là món đồ 200 triệu tệ, bọn họ cẩn thận giám định một chút cũng là điều tất nhiên. Đối với điều này thì Cổ Dục cũng không có ý kiến gì cả dù sao cái này là do hắn đánh bắt từ dưới biển sâu nên nó không thể là giả được.
Sau khi trải qua một hồi giám định thì không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Lúc này Vạn Vũ Dương vui mừng đem 200 triệu tệ chuyển cho Cổ Dục. Còn đối với Cổ Dục thì đương nhiên đây cũng là một niềm vui lớn.
Ban đầu Vạn Vũ Dương còn muốn chiêu đãi Cổ Dục một bữa nữa, nhưng mà Cổ Dục sợ mình sẽ uống giống như hôm bữa vì vậy hắn đã từ chối, lấy lý do là hắn đã đặt vé máy bay vào chiều hôm nay. Với lại do hắn chưa có đi dạo ở đâu cả vì vậy hắn dự tính sẽ đi xung quanh nhìn một chút.
Đối với việc này Vạn Vũ Dương cũng chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc. Quả thật Vạn Vũ Dương cảm thấy Cổ Dục là một người rất được. Là một chàng trai vừa có bản lĩnh, vừa có mối quan hệ rộng rãi hơn nữa tính cách cũng rất tốt, đặc biệt là hắn còn biết uống rượu. Những điều này đều khiến ông ta cảm thấy hài lòng.
Do ông ta không có con gái nếu không ông ta đã giới thiệu cho Cổ Dục rồi.
Sau khi chào tạm biệt với Vạn Vũ Dương thì Cổ Dục cũng bắt đầu đi dạo một vòng tại Uy Hải. Quả thật ở đây vẫn có rất nhiều chỗ có thể đi bởi vì đây là thành phố có khoảng cách gần nhất với Hàn Quốc và Nhật Bản, vì vậy có rất nhiều hàng hóa ngoại quốc được buôn bán ở đây.
Nhật Bản, Hàn Quốc ngoại trừ những bức họa thì còn có những vật phẩm nhỏ nhìn rất được, có thể mua về để làm quà tặng. Đến trưa hắn ăn một bữa với những món ăn nổi tiếng của Hàn Quốc, sau đó hắn đón xe ra sân bay rồi ngồi máy bay bay trở về Cáp Nhĩ Tân.
"Con đó, con mới trở về được một đêm bây giờ lại muốn đi. Suốt ngày con cứ đi qua đi lại là đang làm cái gì vậy hả?”
Vào buổi sáng, mẹ của Cổ Dục đang nhìn hắn ăn sáng thì có chút trách móc.
Vốn tưởng lần này Cổ Dục trở về có thể ở nhà khoảng mười ngày nửa tháng, kết quả là mới trở về thì lại phải đi rồi. Điều này khiến cho tâm trạng của mẹ hắn không tốt.
"Được rồi! Bà lằng nhằng làm cái gì. Chẳng phải lúc trước nó ở nhà cả ngày thì bà lại luôn muốn đuổi nó ra ngoài sao. Bây giờ nó ra ngoài kiếm tiền như vậy không phải tốt hơn rồi à?" Nghe thấy lời mẹ của Cổ Dục nói thì cha của hắn uống một ngụm trà sau đó vừa cười vừa nói.
Đúng ra là loại trà này không nên uống vào buổi sáng, thế nhưng bởi vì nó quá ngon cho nên ông không thể chịu nổi mà đã lấy ra uống.
Số lá trà mà Cổ Dục rang được khoảng 21,5kg, 20kg hắn bán cho nhà họ Tống được 80 triệu tệ, số lẻ còn lại thì hắn giữ lại cho mình một ít, còn nửa kg đem về cho cha hắn uống. Khi cha hắn biết số lá trà này bán một kg khoảng 5 triệu tệ thì lập tức choáng váng. Sau đó ông ấy muốn Cổ Dục đem số lá trà này bán đi, bởi vì ông ta cảm thấy không nỡ uống nó.