Chương 312: Xe buôn lậu
“Ách, ai biết được.” Thật thà à, trong ấn tượng của Cổ Dục đây cũng không phải là từ gì tốt đẹp, bình thường cái từ này đều liên quan đến các danh từ ôm xô, đổ vỏ, thảo mai… Cổ Dục cũng không hy vọng bản thân được người khác gọi là người tốt hay người thật thà.
“Ha ha, anh vui tính thật! Phục vụ, một ly Whisky.” Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Dục, cô gái này cười một cái. Sau đó búng tay gọi phục vụ cho một ly Whisky, rồi cố ý nâng ly lên cụng vào ly của Cổ Dục.
“Cụng ly nào.”
“À! Con gái ở bên ngoài bớt uống rượu một chút vẫn tốt hơn.” Nghĩ ngợi một chút, Cổ Dục vẫn nâng ly uống một ngụm. Nhưng thấy người đẹp này thế mà lại uống một phát hết nửa ly Whisky, hắn không khỏi âm thầm cắn lưỡi, khuyên một câu.
“Ặc! Anh chưa nghe nói câu, con gái không say, con trai không có cơ hội sao?” Cô gái uống hết ly rượu kia xong, vừa lắc cái ly, vừa cười ha hả nói.
“Ít nhất tôi không muốn cơ hội này cho lắm.” Cổ Dục lúng túng nhếch mép, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ha ha, thú vị! Phục vụ thêm một ly nữa!” Thấy Cổ Dục như thế, người đẹp cười càng tươi hơn, sau đó giơ tay gọi phục vụ.
"Được lắm! Chú em cũng thật giỏi, chúng tôi mới đi đánh bi-a có một chút thôi, vậy mà chú đã câu được một cô nàng xinh đẹp rồi."
"Cô nàng người nước ngoài này cực phẩm như vậy không phải dịp nào cũng bắt gặp đâu, chú xác định không dẫn theo cô gái đó chứ?"
"Đi thôi…" Nhìn thấy dáng vẻ không đứng đắn của Khổng Hạo Văn và Trịnh Hưng, Cổ Dục cho bọn họ ánh mắt khinh bỉ xong sau đó liền trực tiếp rời khỏi quán bar.
Mà lúc Cổ Dục rời khỏi quán bar không hề chú ý rằng cô gái kia vẫn luôn mỉm cười nhìn Cổ Dục.
"Bà chủ! Cô quen biết chàng trai kia sao?" Sau khi bọn người Cổ Dục đã đi hết, lúc này người phục vụ lấy ra một ly rượu đưa cho cô gái rồi tò mò hỏi.
"Không phải là vừa mới quen biết lúc nãy hay sao?" Nhận lấy ly rượu, cô gái cười khẽ một cái rồi nhìn vào điện thoại. Lúc này trên màn hình điện thoại của cô đang dừng lại ở một bài đăng trên trang cá nhân của một người bạn. Bài đăng có kèm theo 9 tấm ảnh, mà người trong tấm ảnh ở giữa chính là Triệu Hàn, cô ấy đang tạo dáng vô cùng vui vẻ, mà ở phía sau cô chính là gương mặt tươi cười của Cổ Dục…
Về tới khách sạn, Cổ Dục mặc kệ Khổng Hạo Văn với Trịnh Hưng. Hắn đi thẳng về phòng ngủ sau đó nghịch điện thoại, xem tivi một chút rồi đi tắm, tiếp đó hắn rất nhanh ngủ thiếp đi. Mà Khổng Hạo Văn với Trịnh Hưng hẳn là trốn ra ngoài đi chơi rồi.
Nếu không phải vì Cổ Dục ở đó thì quán bar nhàm chán như vậy, còn lâu bọn họ mới đi.
Trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau, sáng sớm Cổ Dục chợt nhận ra, chính là hắn dậy quá sớm rồi.
Hắn đã hình thành thói quen mỗi ngày dậy lúc ba giờ, coi như hôm qua có uống thêm rượu, thêm nữa hắn còn ngủ trễ như vậy, cho nên sáng nay cũng phải hơn 6 giờ hắn mới dậy. Nhìn xem cảnh náo nhiệt của thành phố ở bên ngoài, hắn cũng không muốn ngây người ở trong phòng nữa mà đứng dậy đi xuống lầu. Gần khách sạn của bọn họ có một cái chợ nhỏ bán đồ ăn sáng, hắn đi sang đó tìm chút đồ ăn để lót bụng.
Không thể không nói, người Trung Quốc đối với ẩm thực rất để tâm. Đơn giản như là đồ ăn sáng thôi mà cũng có rất nhiều loại. Cổ Dục vừa đi vừa nhìn thoáng qua các cửa hàng vẹn đường, đếm sơ sơ đã có hơn khoảng mười mấy loại món ăn cho bữa sáng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!