Chương 296: Ma thổi đèn
“Sợ cái gì chứ! Bên ngoài bây giờ đang là ban ngày, tất cả ma quỷ thần tiên gì đó cũng chỉ là hổ giấy.” Nghe hắn nói lời đó, vẻ mặt của Cổ Kiến Quân cũng không thay đổi.
“Mở đi! Chúng ta cần xác định ở đây không còn con chồn nào nữa mới được." Suy nghĩ một chút Cổ Dục quyết định mở ra xem một chút, đương nhiên hắn làm vậy không phải vì bảo vật hay gì. Mà là không muốn để cho đám chồn có con nào đó lọt lưới.
“Được, vậy thì mở đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói muốn mở, lúc này mấy người họ đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó nghiêm túc nói, lời Cổ Dục nói cũng không sai.
Tiếp đó mấy người họ đem quan tài mở ra, quan tài này thực ra có hai lớp bảo vệ.
Bên ngoài là một cái vách để bảo vệ quan tài bên trong, chủ nhân của ngôi mộ này cũng chỉ là một tiểu quý tộc. Đương nhiên sẽ không để cơ quan phát khói độc hãy gì đó trên quan tài của mình, bởi vì hắn ta cũng không đủ khả năng.
Rất nhanh bọn họ đã xử lý xong, nhưng lúc muốn tháo quan tài ra thì đột nhiên có một người kéo Cổ Dục lại.
“Tôi nói này Tiểu Dục, chúng ta có phải nên đốt một ngọn nến ở góc đông nam không?”
Tốt rồi! Người này rõ ràng đã từng đọc loại tiểu thuyết trộm mộ này, mà nghe người này nói như vậy những người xem trực tiếp cũng nghiêm túc mà bắt đầu thảo luận.
“Nên, có nên bày một ngọn nến, quy tắc không thể bỏ được.”
“Ghét nhất những quy tắc này của đám người phía nam, một chút logic cũng không hiểu."
“Ặc, chú Dục là người tỉnh Hắc Long Giang, nhưng đây là dãy Đại An Lĩnh chẳng phải là càng xa về phía bắc sao… Xa hơn về phía Bắc thì sẽ thuộc về nước Nga!”
“Thuật tầm long thì phải nhìn theo triền núi. Mỗi một vòng bức tường là một chướng ngại. Nếu như cửa có tám vòng khóa, thì bên trong hẳn là quan quách của vương hầu.”
“Mạc Kim giáo úy, Hồ Bát Nhất mau tới báo cáo.”
“Phát khâu thiên quan của Trương Thị nhất tộc Phát, Trương Thất Linh tới báo cáo.”
“Bàn sơn đạo nhân, Am Thuần Tiếu tới báo cáo.”
“Tá lĩnh lực sĩ, Trần Sách mau tới báo cáo.”