Chương 234: Giấy phép chăn nuôi động vật hoang dã
Cổ Dục không biết bây giờ có rất nhiều thiếu nữ và thiếu phụ đang thầm thương trộm nhớ mình. Nếu như biết được điều đó, thì bản thân hắn cũng chẳng cần phải lựa lúc đêm khuya yên tĩnh mà nhìn tiền bối Thâm Điền qua màn hình di động nữa. Khụ… là đàn ông với nhau ai nhìn vào đều ngầm hiểu mà, chắc hẳn ở trong máy tính hay trong điện thoại đều sẽ lưu giữ chút bí mật không muốn ai nhìn thấy.
Nhìn cách hành xử của Cổ Dục làm cho người khác cảm giác như gặp phải sáu loại ảo giác.
Từ từ, sáu loại ảo giác là cái gì?
Có phải mình được bật đèn xanh đúng không? Có ai đó đang gọi mình thì phải? Chắc là cô ấy thích mình phải không?
Tôi có khả năng có thể đơn độc giết được người này! Tôi có thể giết ngược lại tên đó! Trong bụi cỏ nhất định không có ai…
Đương nhiên, ba loại ảo giác này chỉ xuất hiện khi hắn chơi game.
Nhưng với ba loại ảo giác trước, Cổ Dục khẳng định những năm này hắn không có cảm nhân được.
Cho dù bây giờ có cô em xinh đẹp nào đó chạy tới trước mắt hắn, nói rằng: “Em thích anh, chúng ta có thể tìm hiểu nhau được không?” hắn cũng sẽ cẩn thận suy xét mọi chuyện một chút, chỉ sợ cô gái này tới đây, chỉ với mục đích đùa giỡn mình đi.
Cuối cùng, Cổ Dục lại giống như bao chàng thẳng nam khác trở thành người độc thân bền vững, không hiểu gì về tình yêu.
Trải qua một đêm bình yên thì ngày thứ hai lại bắt đầu. Cổ Dục cũng thức dậy như thường lệ, đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân xong thì hắn lại đi câu cá. Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa thì hắn lại bắt tay vào nấu bữa sáng cho mình. Lúc Cổ Dục ăn xong thì Lý Vân Vân cũng vừa tới.
Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đi cùng với cô ấy tới đây. Hôm nay xem ra dù có tránh cũng không thoát được, cho nên hiếm khi Cổ Dục phát lòng tốt dạy kèm cho hai đứa. May mà hôm nay còn tốt, hai đứa nhỏ học môn ngữ văn, vì vậy Cổ Dục chỉ cần nhìn các cô chép bài lại là được. Đối với môn toán của lớp một còn khó khăn một chút chứ môn ngữ văn thì chỉ học bằng cách ghi nhớ rồi ghép vần nên đối với hắn chuyện này không thành vấn đề.
Trong lúc hắn dạy kèm cho hai bạn nhỏ thì một ngày cứ như thế trôi qua, bỗng nhiên điện thoại của hắn vang lên. Đó là cuộc gọi của bên kiểm lâm, bọn họ gọi Cổ Dục lên lấy giấy cấp phép nuôi động vật hoang dã mà hắn đã nộp đơn xin phép.
Đúng là có quan hệ có khác, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng và nhanh chóng hơn.
Tất nhiên, người dân bình thường thì cũng được bên kiểm lâm phê duyệt cho họ nuôi nấng các loài động vật hoang dã. Nếu không thì những người nuôi rắn, nuôi hươu phải làm sao? Còn có người ở thôn bên cạnh là Đinh Quang, hắn sẽ nuôi ếch rừng và chim đa đa kiểu gì đây?
Nhưng mà Cổ Dục cũng có nghe thoáng qua, muốn cấp phép cho việc nuôi dưỡng động vật hoang dã này cũng không phải là điều dễ dàng.
Các cơ quan có thẩm quyền phải kiểm tra và thẩm định mất mấy tháng thì may ra họ mới cấp phép xuống. Hơn nữa, phải đáp ứng đủ điều kiện để nuôi dưỡng. Tiền cũng là một phương diện không thể thiếu, mặt khác chính là hiểu biết của người nuôi về loại động vật họ đang chăm sóc. Bên cạnh đó, còn phải có người đứng ra bảo đảm cho người nuôi, điều kiện để làm người bảo đảm ở đây phải là người của cơ quan chức năng, chứ người thân thì hoàn toàn không được đứng ra đảm bảo.
Bởi vì quốc gia cũng lo lắng về vấn đề, khi người dân được các cơ quan có thẩm quyền cấp phép nuôi dưỡng sẽ lợi dụng điều đó để đi săn bắn và buôn bán trái phép các loài động vật hoang dã. Vậy thì rắc rối rồi, phải biết rằng chính sách của quốc gia chỉ cho phép mua bán từ đời thứ hai trở đi.
Nghĩa là, khi bạn bắt động vật hoang dã mang về thì ít nhất phải nuôi dưỡng đến đời thứ ba. Lúc này bạn mới có thể mang đời thứ ba đi bán, đời thứ hai đều nghiêm cấm không được bán, đây chính là chính sách vô cùng nghiêm khắc dành cho những ai được cấp phép nuôi dưỡng động vật hoang dã.
Tất nhiên, Cổ Dục chẳng bao giờ có suy nghĩ sẽ nuôi dưỡng chúng nó rồi đem đi bán lấy tiền cả…
Ờm, nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi vì cá quý của hắn cũng là cá hoang dã mà nhỉ.
Nhưng mà cá thì ở trong quốc gia muốn cấm ăn cũng hơi khó.
“Hai đứa viết xong chưa? Viết xong rồi thì chú phải đi ra ngoài một lúc, có muốn đi cùng không?” Thả điện thoại trong tay xuống, Cổ Dục nhìn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang thu dọn sách vở cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!