Chương 19: Xử lý hàng khủng
“Cái này, là thật à?” Nhưng khi hắn vừa nói xong, Phương Lượng kêu lên một tiếng. Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt chú Hai với vẻ mặt hoảng hốt. Mà chú Hai sau khi nhìn thấy thứ trong điện thoại cũng hít vào một luồng khí lạnh. Trông thấy dáng vẻ của hai chú cháu hộ, ông chủ lúc đầu đang rất hưng phấn cũng không khỏi nhíu mày một cái, sau đó cũng chụm đầu vào xem cùng.
Kết quả, hắn thấy một con cá lớn màu xanh biếc. Là người làm hải sản đã lâu năm, vào nam ra bắc chỗ nào mà chưa từng đi?
Cho nên vừa nhìn qua hắn đã biết đây là cá gì. Nó là một trong những loại cá đứng đầu về nguyên liệu nấu ăn, cá Sú Mì!
Con cá này thật ra là một loài cá quý hiếm, được liệt vào danh sách những sinh vật có nguy cơ tuyệt chủng. Ở nước ngoài cấm đánh bắt loài này, nhưng ở Trung Quốc lại chẳng có quy định nào liên quan tới nó. Đối với cá Sủ Vàng bán là đi tù, còn con cá này buôn bán thoải mái nhà nước cũng chả thèm để ý.
Cùng lắm là bị đám dân mạng chỉ trích mà thôi......
Hơn nữa, nhìn kích thước con cá này khoảng 190 kg, dài 2m53.
Thấy được ảnh này, hắn không khỏi kinh ngạc. Đây là con quái vật gì!
“Thứ này... cá này là bạn cháu muốn bán sao?” Chỉ vào con cá này, chú Hai lắp bắp nói. Bởi vì lão nhận ra ảnh chân dung của Cổ Dục.
“Ừm! Có mua không?” Nhìn ánh mắt khiếp sợ của chú Hai, Phương Lương nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Mua! Tất nhiên là mua! Hơn nữa còn mua với giá cao. Người này chính là người đã bán cho cậu con cá Đù Vàng sao. Tên này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, cùng hắn thiết lập quan hệ thì sau này nhà hàng của chúng ta sẽ không còn lo về nguyên liệu nấu ăn hiếm có!” Chẳng cần tới câu trả lời của chú Hai, ông chủ bên cạnh đã hưng phấn kêu lên, tầm mắt của hắn không phải nông cạn. Hắn biết người có thể bắt được cá Đù Vàng thiên nhiên hơn 5 kg, hiện tại lại có thêm một con cá môi cong trên 150 kg. À! Đây là tên khoa học của cá Sú Mì. Cái tên Cổ Dục này có thể lấy được những thứ tốt như thế này, chắc chắn không phải người bình thường.
Có quan hệ tốt với người này, bọn hắn chỉ có trăm đường lợi chứ không có hại.
“Vâng! Ông chủ.” Nghe được lời của ông chủ, Phương Lượng lập tức hồi âm, báo rằng nhà hàng của hắn muốn mua thứ này.
Loài cá Sú Mì này, mặc dù nghe nói nó càng nhỏ càng quý. Một cân là bán được tầm khoảng hơn một ngàn. Nhưng con cá Sú Mì to như thế của Cổ Dục là loại cực kì hiếm thấy. Nếu như, mở một cái nghi thức rước cá, thì giá của nó không đơn giản chỉ là như vậy.
Cho nên sau khi bàn bạc, ông chủ cùng chú Hai lập tức ra giá 800 ngàn, tương đương với 4,154 tệ cho một kg. Cổ Dục cũng không nghi ngờ gì cái mức giá này, lập tức chốt đơn.
Sau đó hắn liên lạc với chuyển phát nhanh ở trên thị trấn, cá Đù Vàng đáng giá mấy trăm ngàn Cổ Dục còn có thể đưa đi được. Nhưng con cá Sú Mì này thì hắn đành bó tay.
Bởi vì, hắn muốn nó còn sống.
Bên chuyển phát nhanh nghe được Cổ Dục muốn chuyển một con cá hơn 150 kg đi thủ đô, thế là lập tức điều người tới nhận hàng.
Sục Oxy, điều chỉnh nước biển, đóng gói. Cổ Dục bận rộn đến hơn hai giờ chiều thì mới đưa được con cá lên xe. Vì muốn đảm bảo con cá sẽ không chết giữa đường, Cổ Dục còn cố tình pha thêm một chút nước giếng đổ vào, nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều. Đồng thời xác nhận một cái đơn giao hàng bảo hiểm trị giá 800 ngàn, để chuyển phát nhanh họ giao trong đêm. Cổ Dục cũng thở phào nhẹ nhõm khi thùng hàng chuyển phát nhanh rời thôn.
Khi 800 ngàn tiền bán cá về tay, hắn chắc cũng phải nói với bố mẹ việc hắn muốn ở lại đây. Chuyện này sẽ rất vui vẻ nha.
“Chú ơi!” Đang lúc Cổ Dục mơ màng, đột nhiên có một tiếng gọi phát ra từ sau lưng......
“Chú ơi, nước này ngon lắm!”
“Ừm, ừm.”
Hai cô bé mỗi người cầm trên tay một lon nước, ngồi trên ghế salon nhà Cổ Dục, vui vẻ nói chuyện.
Người vừa gọi Cổ Dục không ai khác chính là Cổ Tú Tú, vì trong thôn này làm gì có ai gọi hắn như thế đâu. Mà đi về cùng Cổ Tú Tú còn có Lưu Phi Phi, cũng là một đứa trẻ trong thôn.
Theo lời của cô bé, ở trong thôn này năm nay có 4 đứa nhóc 7 tuổi. Hai thằng con trai, còn hai đứa con gái thì đang ngồi ở đây.
Đương nhiên hai đứa cũng là bạn tốt của nhau. Buổi sáng, sau khi Cổ Tú Tú đi ra ngoài, chính là đến rủ Lưu Phi Phi đi chơi. Hai đứa nhóc này chơi chán ở nhà rồi, nên mới tới nhà Cổ Dục chơi tiếp.
“Ngon thì cũng uống ít thôi, chúng không tốt cho cơ thể của mấy đứa đâu.” Xoa xoa đầu Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng cầm lấy một lon Cocacola rồi ngồi xuống ghế, vừa cười vừa nói.
Là một dân thành thị, trong tủ lạnh sao có thể không có kem và đồ uống?
Hôm qua khi hắn đi ra tiệm tạp hóa mua những đồ cần dùng cũng thấy mấy thứ đồ uống này. Không nói nhiều, trước hết cứ phải quất mấy két đã. Rồi còn đủ loại kem, ít nhất phải mua chật cái tủ lạnh mới được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!