Chương 171: Hương cây lúa
“Ở trên đời này, nếu như sợ nhiều lời phàn nàn.”
“Vấp ngã, cũng không dám tiếp tục tiến về phía trước.”
“Vì cái gì? Vì sao người lại yếu đuối như vậy, sao lại sa ngã như thế?...”
Khi Cổ Dục cất lên tiếng hát, trong nháy mắt kỹ năng siêu sao ca hát lúc này bạo phát ra. Không chỉ khiến cho người xem trong phòng livestream mưa đạn (tin nhắn) dừng lại, mà mấy cô gái đang ở bên cạnh Cổ Dục đều có cảm giác ở trong của mình có một chút thắt lại.
Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi còn nhỏ, loại cảm giác này cũng không quá mãnh liệt. Thế nhưng ba cô gái còn lại trong giây phút này, trong nháy mắt lại lóe lên một chút mê mang cùng hồi ức.
Nhưng mà trong lúc các cô biến hóa, Cổ Dục cũng không có dừng lại đàn hát. Hắn vẫn chậm rãi hát, rất nhanh đã đến đoạn điệp khúc cao trào.
“Còn nhớ không, người nói tòa thành này là ngôi nhà duy nhất.”
“Cây lúa đơm bông, dòng sông không ngừng chảy."
“Khẽ mỉm cười, khi còn thơ bé tôi đã biết mơ mộng…”
“Đừng khóc nữa, hãy để cho đom đóm mang người đi trốn.”
“Ở nông thôn, ca dao vĩnh viễn mãi trường tồn.”
“Về nhà đi, trở lại những ngày xưa êm đềm…”
Nghe Cổ Dục cất tiếng ca, còn có cả tiếng đàn đệm nhạc, quả thật khiến cho người nghe nổi hết da gà. Trong lúc nhất thời có không ít người đang vụng trộm xem Phùng Thư Nhân phát livestream, vậy mà hốc mắt bỗng nhiên ẩm ướt. Bọn họ hiện tại thật sự muốn xông vào phòng làm việc của Tổng giám đốc nói với hắn, ông đây không làm nữa!
Thế nhưng lý trí vẫn chiến thắng ý nghĩ của bọn họ, bây giờ thế giới nhìn như không còn cảnh thiếu ăn thiếu uống. Nhưng áp lực sinh tồn vẫn luôn đặt lên bờ vai của người ở thế hệ này, bọn họ không có cách nào trốn tránh, cũng không có chỗ phát tiết. Khi nghe được bài hát này, trong lòng bọn họ cũng từ từ mở ra.
Bài hát Hương Cây Lúa này trên thế giới chưa từng tồn tại, Cổ Dục cũng không biết bài hát này là từ dâu ra. Hắn chỉ là muốn hát một bài hát, tự nhiên bài hát lập tức đã ở trong đầu của hắn. Thế nhưng không thể không nói, bài hát này ý cảnh bên trong kỳ thực làm hắn cũng rất thích.
Khi âm điệu cuối cùng chấm dứt, Cổ Dục hài lòng gật đầu một cái. Thế nhưng khi hắn nhìn về phía Lý Vân Vân, Lâm Lôi cùng Phùng Thư Nhân, lập tức phát hiện ba cô gái trong hốc mắt đang hồng hồng. Khi nhìn thấy Cổ Dục nhìn qua, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đều chủ động đi tới.
Mà Phùng Thư Nhân cũng liếc Cổ Dục một mắt, chỉ là yêu cầu đàn hát tùy tiện một bài, sao lại hát tốt như vậy làm gì?
Ngay cả Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hiện tại cũng đang có chút ỉu xìu, rõ ràng là do giai điệu của bài hát này gây ra.
“Khục! Bài hát này có vẻ khiến bầu không khí không tốt lắm, để tôi hát cho mọi người một bài khác vui vẻ hơn.” nhìn thấy dáng vẻ của mấy cô, Cổ Dục cười ha ha một tiếng. Tiếp đó ngón tay nhanh chóng gảy lên đàn, trong nháy mắt một giai điệu cùng tiết tấu hoàn toàn khác biệt truyền ra. Kế tiếp Cổ Dục cũng đè cuống họng bắt đầu gào lên.
“Tôi không tiền, không có địa vị. Bởi vì cha tôi không có chức vị. Cha tôi không nhận hối lộ, tôi cũng không thẹn với đời… Tôi từ nhỏ rất khổ, có thể học được thứ gì đó có tác dụng không lớn, tôi học mười năm toán cộng, cha tôi để tôi về nhà cho heo ăn… Tôi bắt đầu Rock n Roll!”
Vốn là còn có một chút buồn bã trong lòng, không khí có chút ủ rũ, thế nhưng lúc này… đã tan thành mây khói!
“Tốt! Chào mọi người, chúng ta đã livestream hơn ba giờ. Vì vậy Tiểu Tuyết cũng muốn chuẩn bị nghỉ ngơi, dưới đây là một ca khúc cuối cùng tôi muốn gửi đến mọi người, mọi người muốn nghe bài gì ạ?”
Tại một phòng livestream nào đó, có một tài khoản tên là Tuyết Trắng Mùa Xuân. Có một cô gái có gương mặt xinh đẹp ôn nhu, lúc này cô đang nhìn camera vừa cười vừa nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!