Chương 151: Rơi xuống nước
Lại nói, Cổ Dục càng ngày càng hài lòng đối với hiệu quả của nước giếng, những thứ hạt giống rau củ này vốn dĩ là rất bình thường. Thế nhưng từ lúc trồng ra, hương vị của chúng đúng là quá thơm ngon.
Rau củ nhà của hắn trồng cùng với rau củ nhà của ông Hai là cùng một loại, thế nhưng hương vị rau củ của Cổ Dục đúng là một trời một vực. Đây không phải là do đồ vật nhà mình trồng so với người khác ăn ngon hơn một chút, mà quả thật là ăn rất ngon. Đương nhiên, Cổ Dục biết điều này không phải là do tay nghề của mình tốt, nếu như muốn nói rõ nguyên nhân, vậy thì chắc chắn là do nước giếng làm nên.
Nhất là ở lần thứ hai nước giếng tiến hóa, hiệu quả của nó dường như càng thêm mạnh mẽ.
“Hay là làm thêm vài món rau ăn cho hợp vị.” Cổ Dục ở một bên trong vườn rau tìm kiếm bữa trưa, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Rau củ cũng có nhiều chủng loại, hương vị tất nhiên cũng không giống nhau. Nhân tố quyết định một vật ăn có ngon hay không thì phải dựa vào đất đai, độ phì nhiêu, nước cũng là một nhân tố quyết định. Thế nhưng về cơ bản, rau củ nhà Cổ Dục chỉ do một cái nhân tố quyết định.
Cũng giống như các loại khoai, có khoai lang mật, khoai lang tím, khoai lang trắng, bọn chúng đều là khoai lang, nói thêm một chút.
Thứ này ở trên toàn thế giới có rất nhiều chủng loại, trong nước cũng như vậy. Thế nhưng ở mỗi nơi xuất xứ đều có chút khác biệt, hương vị cũng khác biệt rất lớn.
Tỉ như nói khoai lang trồng ở phương bắc chính là loại có sản lượng cao củ lại to, nhưng nói đến hương vị thì tốt nhất chính là loại khoai mật trồng ở tỉnh Phúc Kiến.
Nếu là củ cải, vậy thì phải nói tới củ cải tỉnh Thiên Tân.
Nếu là hành lá, vậy thì phải nói tới hành lá tỉnh Sơn Đông.
Những vật này mặc dù Cổ Dục đều biết, nhưng hắn cũng hiểu rõ. Mỗi một nơi điều có khí hậu thổ nhưỡng thích hợp, do đó chúng mới trở thành đặc sản của mỗi địa phương. Nếu không phải địa phương đó thì hiệu quả đạt được cũng không nhiều, bằng không thì làm sao người ta không mở rộng trồng trọt ở khắp nơi?
Thế nhưng hiện tại Cổ Dục đã có giếng nước, do đó hắn có thể nghiên cứu một chút.
“Đợi có thời gian phải chạy lên tiệm hạt giống ở trên trấn thu thập một chút. Nếu như không có thì có thể lên mạng mua cũng được, có đều hàng mua trên mạng cũng có thể là giả, đúng là có chút phiền phức.” Vừa tìm kiếm rau củ trong vườn, Cổ Dục cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một hồi.
Mà đúng lúc này, đột nhiên ở bên ao cá truyền đến âm thanh ‘Bình bịch’. Không cần phải nói Cổ Dục cũng biết, dĩ nhiên là âm thanh của mấy con cá lớn nhảy lên bờ. Hiện tại đã có Lâm Lôi và Lý Vân Vân, cho nên Cổ Dục cũng không quản việc này. Thế nhưng, lúc Cổ Dục định tiếp tục tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa. Đột nhiên ao cá bên kia lại truyền đến tiếng kêu, tiếp đó còn có âm thanh giống như có người rơi vào trong nước. Nghe xong tiếng này, Cổ Dục ngay lập tức bỏ xuống tất cả thứ trên tay, nhanh chóng chạy về phía ao cá.
“Phốc…” Khi Cổ Dục chạy tới ao cá, hắn lập tức thấy được Lâm Lôi lúc này đang ở trong ao. Mà ở trên bờ, lúc này Lý Vân Vân đang chuẩn bị xuống nước cứu cô.
“Để tôi xuống!” Nhìn thấy động tác của Lý Vân Vân, Cổ Dục lập tức ba chân bốn cẳng lao đến. Nhảy một cái lao vào trong nước, tiếp đó bơi đến bên cạnh chỗ Lâm Lôi ngã xuống. Bởi vì bên cạnh là những con cá lớn, cho nên hiện tại Lâm Lôi có chút bối rối, sau đó thấy Cổ Dục ở trong nước kéo mình vào bờ.
Sau khi Cổ Dục vào tới bờ, hắn cùng Lý Vân Vân cùng nhau đỡ Lâm Lôi ra khỏi ao.