Chương 12: Nhận chó
"Sói?" Nhìn thấy con chó này, Cổ Dục chợt nghĩ đến đám sói trong sở thú đã từng gặp qua. Tuy bọn này đã sớm không còn hung tính. Thế nhưng, cái ánh mắt lạnh lùng của chúng giống hệt con chó này.
“Ồ! Nhóc con cậu cũng có chút hiểu biết nhỉ? Tuy nhiên đây không phải sói, nhưng mà cũng không tính là chó.” Dẫn theo Cổ Dục tới gần chiếc lồng sắt, Cổ Kiến Quân ngồi xổm bên cạnh quan sát con chó này, trong mắt ông tràn đầy cảm xúc.
“Hả? Vậy là ý gì?” Học theo Cổ Kiến Quân ngồi xổm xuống bên cạnh, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
“Con này là chó! Nhưng một nửa là chó, một nửa là sói. Thân thế của nó chính là vậy...” Hít một hơi thuốc lá, Cổ Kiến Quân đem chuyện con chó nói đơn giản một lần.
Con chó này mặc dù được Cổ Kiến Quân nuôi lớn, nhưng thật ra mà nói thì nó cũng không phải là chó của Cổ Kiến Quân. Bởi vì, mẹ của con chó này là một con Caucasus(+), mà con chó này là của một người chiến hữu của Cổ Kiến Quân.
(+)Là một giống chó ở Siberia, Nga... đặc biệt to lớn tương đương chó Ngao Tây Tạng, rất trung thành. Đây là một giống chó nghiệp vụ, thời Liên Xô cũ nó được coi như là Quốc Khuyển.)
Lúc trước, hai người đánh xong trận rồi xuất ngũ, vì đều là đồng hương nên cùng làm nhân viên kiểm lâm. Chỉ có đều Cổ Kiến Quân thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên này, còn chiến hữu thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên kia núi. Vị chiến hữu kia thông qua kết giao uống rượu với người Tây Dương, xin được một con chó con Caucasus là một giống chó vương giả. Hắn vui vẻ ghê gớm, còn không ít lần tới nơi này cười đắc ý.
Được hắn chú tâm nuôi dưỡng, con chó này có dáng vóc cực lớn lại cực kỳ ưu tú. Lúc nó trưởng thành thật sự là một con chó vương giả trong loài.
Nhưng chính bởi vì con Caucasus này quá mức ưu tú, chó bình thường nó không để vào mắt. Nhưng mà, nó lại cùng vua sói trong dãy Đại Hưng An Lĩnh ở Siberia mến nhau.
Phát hiện được việc này, chủ nhân Caucasus lập tức đem nó nhốt lại. Kết quả là trong một buổi tối, con vua sói kia lặng lẽ rời núi tiếp cận nơi ở của người kia. Một trận đại chiến người và sói diễn ra làm kinh động mọi người. Đến khi cảnh sát tới nơi thì vị chiến hữu kia của Cổ Kiến Quân đã bị sói cắn chết, mà vua sói cũng bị người kia đánh chết.
Sau đó người thân của hắn kiểm tra một số di vật, phát hiện một phong thư ghi chép lại những chuyện này cùng với một tờ di chúc. Trong di chúc có nói, nếu như hắn chết thì đem con chó này đưa cho Cổ Kiến Quân.
Cổ Kiến Quân lúc nhận được con chó này thì phát hiện nó đã mang thai. Ngay từ đầu ông đã cố chăm sóc nó thật tốt, nhưng tiếc là, con chó này đối với ai cũng rất lạnh nhạt. Cổ Kiến Quân nhìn ra, con chó này trong lòng đã có ý muốn chết. Bởi vì, chủ nhân và một nửa kia của nó đồng quy vu tận, nếu đổi là ai thì cũng không muốn sống.
Nếu như không phải trong bụng có đứa con, có lẽ nó đã sớm chết rồi.
Ý nghĩ của Cổ Kiến Quân cũng không sai, sau khi con chó này sinh ra chó con hơn một tháng. Lúc chó con vừa dứt sữa ngày thứ ba, Cổ Kiến Quân tại một sườn đồi phát hiện được thi thể của nó. Chính nó tự mình nhảy xuống núi tự sát.
Mà đầu chó con kia có lẽ vì trong thân có huyết mạch của vua sói và vua chó, cho nên từ lúc nhỏ con chó này rất khó nuôi dưỡng. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là không thích người lạ.
Con chó này nó có trí thông minh cao, rất lanh lợi. Nó chỉ cần nhìn qua một lần kỹ xảo đi săn của những con chó Sơn Đông là đã học được. Nhưng cho dù kỹ năng huấn luyện chó của Cổ Kiến Quân rất mạnh, với lại đã nuôi dưỡng nó từ khi còn bé. Thế mà, nó xưa nay chưa từng thừa nhận Cổ Kiến Quân là chủ nhân của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!