“Trường Sinh, kho của Hoàng cung và các Địa cung có vô cùng nhiều bảo vật và tài nguyên, sao ngươi không đi nhìn xem một chút?”
Diệp Trường Sinh cười nhẹ nói: “Ta không đi được, lười quá, chẳng muốn nhúc nhích.”
Diệp Mạc Tà lại nói: “Nhiều chí bảo như vậy, ngươi thật sự không động tâm sao.”
Diệp Trường Sinh cười nhẹ nói: “Ngươi không phải cũng không động tâm sao?”
Vẻ mặt Diệp Mạc Tà nghiêm nghị nói: “Lầu cao vạn trượng cũng mọc lên từ đất bằng, chỉ có thể dựa vào chính mình mà sáng chói. Chung quy thì bảo vật cũng chỉ là ngoại lực, nếu có ngoại lực quá lớn, thì vô cùng dễ dàng đánh mất phương hướng của bản thân.”
“Huynh trưởng nói rất đúng, nhưng có đôi khi ngoại lực cũng là một loại thực lực. Con át chủ bài này là để bảo mệnh, còn thực lực thì dùng để giết người.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.
Diệp Mạc Tà gật đầu: “Trường Sinh, trận chiến của Thần quốc đã kết thúc, ta định sẽ ra ngoài đi dạo một chút, nhìn thế giới bên ngoài. Đã nhiều năm như vậy mà ta không hề rời khỏi Kiếm Cung, kiếm đạo của ta tăng lên quá chậm.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Trường Sinh, ngươi có muốn rời đi cùng với ta không, huynh đệ chúng ta cùng nhau đi lang bạt.”
Diệp Trường Sinh nói: “Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn nhìn thấy nó, nhưng lão tổ và ông nội của ta có lẽ sẽ không đồng ý.”
“Huynh trưởng, chuẩn bị đi đến đâu đó.”
Diệp Mạc Tà nói: “Thiên Cung học phủ, là một nơi mà những tu sĩ của Thiên vực đều mơ ước đến, ta cũng muốn đi học thêm.”
“Tri thức giống như đồ lót vậy, không nhìn thấy nhưng lại rất quan trọng. Huynh trưởng à, ngươi muốn đến thì đến. Có muốn ta nói cho mẫu thân biết, để nhờ bà ấy viết một bức thư cho Tiểu Di không. Đến lúc đó, huynh trưởng đến học phủ Thiên Cung cũng sẽ có người chăm sóc, quan tâm.”
Diệp Mạc Tà nghe Diệp Trường Sinh nói, sau đó lắc đầu, cười đáp: “Không cần, lần này đi đến học phủ Thiên Cung. Ta đi cùng với Diệp Thần, chúng ta sẽ có thể vào học phủ Thiên Cung bằng chính sự cố gắng của mình.”
“Được rồi, sau khi mọi chuyện xong xuôi, huynh đệ chúng ta trở về Kiếm Cung không say không nghỉ, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ tới học phủ Thiên Cung tìm ngươi.”
Diệp Trường Sinh có chút mất mát, thật ra hắn cũng muốn đi đến học phủ Thiên Cung, nhưng không phải muốn đi học, cũng không phải vì đi tìm mấy em gái, mà đơn thuần vì hắn muốn đi chơi.
Diệp Mạc Tà nhận thấy sự kỳ lạ của Diệp Trường Sinh: “Ta sẽ đợi ngươi ở học phủ Thiên Cung. Những ngày tới, ta sẽ phải chăm chỉ tu luyện, nếu không sẽ bị ngươi bỏ quá xa.”
“Trường Sinh, ngươi có nguyện vọng gì không?”
Diệp Trường Sinh nói: “Huynh trưởng có sao?”
Diệp Mạc Tà gật đầu: “Tìm ra đáp án cho cái chết của phụ thân ngươi, nâng cao kiếm thuật, tu vi cũng vượt qua ngươi.”
Nói xong lời cuối cùng, hắn ta nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên Diệp Trường Sinh nhìn thấy Diệp Mạc Tà cười: “Huynh trưởng, ta sẽ giải quyết ân oán của bậc cha chú, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện, khi gặp lại, chúng ta nhất định sẽ đại chiến một trận.”
“Một lời đã định!” Diệp Mạc Tà gật đầu, sau đó nói theo: “Ngươi vẫn chưa nói nguyện vọng của mình đâu.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Huynh trưởng, thật ra thì nguyện vọng lớn nhất của ta chính là làm một con cá ướp muối, ngồi ăn rồi chờ chết, nhưng ta biết đó là không thực tế. Cho nên nguyện vọng bây giờ của ta là chơi với người đẹp nhất, uống rượu mạnh nhất, tu kiếm mạnh nhất, giết những người tàn ác nhất.”
Diệp Mạc Tà liền sửng sốt một chút: “Tiểu tử ngươi... lúc nào cũng khiến người ta sốc.”
Đúng lúc này.
Diệp Tiêu Huyền đưa An Mộng Quân cùng với đám người của Diệp Yêu Nhi, Diệp Thần, Diệp Diệt Đạo, Diệp Phá Quân đều xuất hiện ở phía trên thành trì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!