Ninh Vô Bại lại nói: “Thiếu chủ Diệp gia, ngươi đã thành công thu hút sự hứng thú của ta.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi cũng vậy.”
Ninh Vô Bại đặt nhẹ hai lòng bàn tay lên Cổ Cầm, mười ngón tay đan vào nhau, từng đạo ma khí cuồng nộ bá đạo, thiên biến vạn hóa.
Có cổ ma, có hung thú, có quân tốt, có thần binh.
Nhìn một màn trước mắt.
Diệp Trường Sinh không chút sợ hãi, phất nhẹ ống tay áo, Hỗn Độn Thần Kiếm xuất hiện lơ lửng ở trước mặt hắn.
Diệp Thương Vân thấy thế, vội vàng nói: “Lão tổ, Trường Sinh đây là...”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Nhìn cho kĩ, đừng nói chuyện.”
Trong lòng Diệp Tiêu Huyền vô cùng tò mò, rốt cuộc Diệp Trường Sinh muốn làm gì?
Diệp Trường Sinh hơi hơi ngước mắt, nhìn Ninh Vô Bại nói: “Nhất Kiếm Vi Cầm, Tướng Quân Lệnh Khúc, nhận lấy.”
Keng.
Keng.
Đầu ngón tay xẹt nhẹ khỏi kiếm, tiếng đàn truyền đến, giống như âm thanh của tự nhiên, Diệp Trường Sinh dường như thực sự đang chơi đàn.
Chỉ có điều trong hư không một mảnh thê lương túc sát, dường như có thiên quân vạn mã đang rong ruổi ở chiến trường.
Ninh Vô Bại vẻ mặt mờ mịt nhìn Diệp Trường Sinh, khinh thường nhìn lại nói: “Ngươi cũng xứng gảy đàn, không dùng kiếm, ngươi muốn chết.”
Đúng lúc này, một màn kinh hãi đã xảy ra.
Theo tiếng đàn truyền ra, một vạn đạo kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Trường Sinh, nghênh đón ma khí bay tới.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, vô số đạo phi kiếm bay phía trên Kiếm Cung từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây.
Phảng phất một tòa Kiếm Trủng khuynh đảo, vạn kiếm đang treo ngược trên không trung toát ra một sức mạnh quét linh hồn.
“Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, nhất kiếm quang hàn mười chín châu.”
Diệp Trường Sinh vừa vuốt kiếm vừa trầm giọng nói, vô số thanh trường kiếm đồng loạt bay ra hội tụ thành một thanh kiếm.
Chỉ vào Ninh Vô Bại.
“Một kiếm này, ngươi tiếp được, coi như ta thua.”
Keng.
Kiếm bay đầy trời, dày đặc không một kẽ hở.
Ninh Vô Bại giống như phát điên, ngón tay điên cuồng gảy trên Cổ Cầm, bởi vì hắn ta biết không thể dừng lại.
Dừng, coi như chết.
Nếu không có tiếng đàn Cổ Cầm ngăn cản, phi kiếm Diệp Trường Sinh phóng thích sẽ nuốt trọn hắn ta.
Vạn kiếm xuyên tim, tưởng chừng muốn nổ.
Thấy một màn như vậy.
Diệp Tiêu Huyền lắc lắc đầu, cười nói: “Trường Sinh quá mạnh, mạnh đến không có đạo lý.”
Diệp Thương Vân nói: “Thật là biến thái, nhưng ta thích, lão tổ, người không thích?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Thích, rất thích.”
Đệ tử nhà họ Diệp đã hóa đá, mấy nữ đệ tử kia há hốc mồm cảm giác như có thể nhét một nắm đấm vào trong.
Bọn họ vốn biết rằng Diệp Trường Sinh mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vô số kiếm khí nghiền nát ma khí, nuốt chửng về phía Ninh Vô Bại.
Ngay sau đó, Cổ Cầm bị xốc bay lên, thân thể Ninh Vô Bại giống như bị trọng pháo công kích, một người một cầm, dưới sự công kích của kiếm khí, bay ra xa ngàn trượng.
“Diệp thiếu chủ, ngươi dám!”
Một đạo thanh âm từ Cửu Thiên truyền đến, thanh âm vừa rơi xuống một bóng người lập tức phi tới, một cỗ áp lực từ không trung quét xuống.
Ninh Vô Thiên xuất hiện, tùy tay vung lên, phá huỷ kiếm khí đã nuốt trọn Ninh Vô Bại, một đoàn ma khí tràn vào trong cơ thể Ninh Vô Bại.
“Lui xuống đi.”
Ninh Vô Bại nhìn Ma chủ: “Ta thua rồi!”
Ninh Vô Thiên nói: “Thất bại không phải nói lên ngươi không tiền đồ, mà là nhắc nhở ngươi ngươi thật sự cần nỗ lực hơn.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Người giỏi hơn ngươi, chăm chỉ hơn ngươi, ngươi có tư cách gì mà dừng lại”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!