Đúng là chẳng thể nào ngờ được.
Tám vị Cung phụng đã rơi vào “tròng” của Diệp Trường Sinh, Diệp Trường Sinh tự có tính toán của hắn, hắn cho đi tám viên đan dược thì coi như lỗ, song hắn lại có thể kéo gần quan hệ và tạo được hảo cảm với tám người kia.
Về sau tám người bọn họ chắc chắn sẽ tới tìm hắn để luyện dược, trước mắt, tám người họ là Cung phụng của Thiên Cung Học phủ nền trong tay bọn họ chắc cũng sở hữu không ít đồ.
Chỉ cần bọn họ tới tìm hắn luyện dược thì tất cả những thứ quý báu của bọn họ đều sẽ thuộc về hắn.
Đúng thế, đúng là như vậy.
Lúc này, Ninh Tiêu Dao nhìn về phía một vị Cung phụng: “Cung lão, trước đó Diệp tiểu tử đã giết một hậu bối của Cung gia các ngươi, ngươi xem chuyện này thế nào.”
Cung Dạ Minh đáp: “Giết thì giết thôi, một đệ tử của chi thứ, lão phu đã biết cái đức hạnh của hắn ta từ lâu rồi, nếu không phải lão phu bế quan suốt thì cũng đã tự mình trừ hại giúp Học phủ rồi.”
Nói đến đây, lão ta ngoảnh đầu nhìn về phía sau, ánh mắt rơi trên người Cung Minh Dương: “Tiểu Minh Tử, về sau chớ có gây phiền phức cho Diệp tiểu tử, thấy hắn cũng như thấy ta, ngươi hiểu chưa?”
Cung Minh Dương khom người, vội vã đáp: “Lão tổ cứ yên tâm, Minh Dương sẽ ghi nhớ.”
Ninh Tiêu Dao lại bảo: “Diệp tiểu tử, ngươi về Thiên Tú Phong với ta, có chút chuyện chúng ta cần phải nói với nhau.”
Diệp Trường Sinh biết Ninh Tiêu Dao đang định nói với hắn điều gì, đơn giản chỉ là những chuyện liên quan đến Tà Thần Cung, Vực Chủ Phủ, và cả chuyện Thiên Vực Thương Hội nữa.
“Tiền bối, để ta vào bí cảnh Thiên Cung đã, đợi khi nào ta ra ngoài thì chúng ta hẵng nói, thế nào?”
Ninh Tiêu Dao đáp: “Diệp tiểu tử, ngươi vừa trải qua một trận đại chiến, hiện giờ ngươi vào bí cảnh Thiên Cung thì cơ thể ngươi có thể chống đỡ được sao?”
Diệp Trường sinh nở một nụ cười nhạt và bảo: “Trận ban nãy cũng được coi là đại chiến ư, có phải tiền bối đã hiểu nhầm gì về đại chiến rồi không?”
Ninh Tiêu Dao: “…”
Sống trên đời là phải biết khiêm tốn, không thì chẳng khác gì những kẻ tầm thường cả. Đánh bại Tà Thần Thiên Cửu xong, tâm trạng của Diệp Trường Sinh rất tốt, hắn cho rằng giờ là lúc vô cùng thích hợp để tiến vào bí cảnh Thiên Cung.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị vào bí cảnh thì An Thanh Thi dẫn theo An Lạc Nhi và một bà lão tiến lên phía trước.
Diệp Trường Sinh nói: “Tiểu di, sao ngươi lại đến đây vậy?”
An Thanh Thi đáp: “Lo lắng cho ngươi nên mới tới xem xem.”
Diệp Trường Sinh lại bảo: “Tiểu di không cần lo lắng, chẳng phải ta vẫn đang bình thường đây sao?”
Nói đến đây hắn bỗng ngừng lại một lát, đoạn tiếp tục: “Tiểu di à, ta phải vào bí cảnh Thiên Cung để tu luyện rồi, đợi khi nào ra ngoài ra sẽ tới Bách Hoa Cung thăm ngươi.”
Thấy Diệp Trường Sinh định đi, An Lạc Nhi bèn lấy hết dũng cảm, nói: “Diệp Trường Sinh, đã mấy năm không gặp, ngươi có nhớ ta không?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Không.”
Trước bí cảnh Thiên Cung.
An Lạc Nhi chặn Diệp Trường Sinh lại, đôi ngươi của nàng ta lấp lánh: “Tại sao ngươi không nhớ ta, là bởi ta không đủ xinh đẹp ư?”
Nói đến đây nàng ta bỗng ngừng một lát rồi tiếp tục lên tiếng: “Nhưng ta lại thích ngươi, ta đã từng nói muốn che chở ngươi, trở thành đạo lữ của ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Dựa vào đâu mà ngươi lại thích ta, dựa vào mắt nhìn của ngươi à? Ngươi vẫn nên chuyên tâm vào việc tu luyện đi, ngươi không thể có được ta đâu.”
Nước mắt long lanh trong suốt xuất hiện trong đôi mắt của An Lạc Nhi: “Diệp Trường Sinh, chẳng lẽ đến tư cách thích ngươi mà ta cũng không có ư?”
“Diệp Trường Sinh, chúng ta quen biết lại một lần nữa, bắt đầu lại một lần nữa, ngươi thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!