Diệp Trường Sinh lắc đầu, nhìn Thiên Vân, lão nhân này cũng không tệ lắm, khó khăn như vậy còn không bỏ bọn họ, có chút phong thái của cường giả.
Điểm này...
Hắn âm thầm ra quyết định trong lòng, đây là lúc mở ra trạng thái giết người, tiếp theo chính là lúc hắn biểu diễn.
“Lão nhân, ngươi đánh không lại có thể tìm ta hỗ trợ mà, ngươi chủ động một chút không được sao, nhất định phải để ta mở miệng nói.”
Thiên Vân nhìn Diệp Trường Sinh, không thể tưởng tượng được, nói: “Ngươi... có thể sao? Bọn họ đều là Đế cảnh cường giả đó, Diệp thiếu chủ, chớ có nói giỡn.”
Diệp Trường Sinh sắc mặt trầm xuống, nhìn ba người Liệt Không: “Bắt đầu đi, có thể kiên trì trong thời gian một chén trà, thì tính các ngươi thắng.”
Liệt Phong nghe vậy, cả giận nói: “Đại ca, tiểu tử này quá kiêu căng rồi, không được, ta chịu không nổi, ta muốn giết hắn.”
Cả đời này, Liệt Phong chưa từng gặp qua ai sẽ kiêu căng như thế, Diệp Trường Sinh là người đầu tiên.
Xoạt.
Hắn phi thân về phía trước, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh loan đao, trên thân đao tỏa ra ánh sáng lành lạnh, giống như muốn nhiếp hồn đoạt phách.
Thiên Vân thấy Liệt Phong đánh tới, vừa muốn ra tay đón đỡ, bên cạnh Diệp Trường Sinh đã mở lời nói: “Lão nhân, đừng nhúc nhích, xem ta xuất chiêu.”
Ngay khi vừa dứt lời, thân thể của hắn chuyển động, phi thân nhanh như tia chớp, đánh một quyền ra ngoài, những người ở trong sân nơi quyền đó đánh xuống, tất cả thân thể đều bay ra ngoài, bị đánh bay ra ngoài khoảng trăm tượng.
Liệt Phong: “Người đâu rồi?”
“Ta phi, đánh ra một quyền liền biến mất?”
Diệp Trường Sinh xuất hiện ở nơi cách hai người Liệt Không không xa, nhẹ nhàng nói: “Ngượng ngùng, lực hơi lớn nên mới như vậy.”
Liệt Không, Liệt Mục ngưng thần nhìn chăm chú vào Diệp Trường Sinh, đây là quái vật gì vậy? Một quyền nháy mắt đã hạ gục một người Đế cảnh.
Chuyện gì đây?
Có người có thể làm ra loại chuyện này?
Diệp Trường Sinh cường đại như vậy đã làm đảo lộn những gì Liệt Không, Liệt Mục biết, cái gì gọi là yêu nghiệt, nhìn Diệp Trường Sinh là biết.
Liệt Không nhìn Diệp Trường Sinh, thanh âm run rẩy nói: “Không thể tưởng được... Lão phu cam bái hạ phong, quấy rầy rồi, coi như ta chưa từng đến đây.”
Diệp Trường Sinh biết hai người chuẩn bị rời đi: “Chuyện kia... Có thể chuyên nghiệp một chút được không, đến đi, đến giết ta đi!”
Liệt Không: “...”
Liệt Mục: “...”
Thiên Vân nhìn chằm chằm Diệp Trường Sinh, chấn động không nên lời, biết Diệp Trường Sinh giấu giếm cảnh giới, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà lại mạnh như vậy.
“Thì ra là thế, khó trách hắn vẫn luôn chỉ điểm cho đệ tử của Diệp gia tu luyện, có thực lực như vậy, cho dù là ta trong mắt hắn cũng chỉ là cặn bã.”
Diệp Diệt Đạo nhìn trái phải xung quanh một chút, trầm giọng nói: “Xong đời, thiếu chủ muốn giết người rồi.”
Vừa dứt lời, quả nhiên thấy Diệp Trường Sinh hóa thành một sợi tàn ảnh xông về phía trước, không biết khi nào Tru Tiên Kiếm đã xuất hiện ở trong tay hắn.
Vụt.
Vụt.
Kiếm quang qua đi, máu tươi xuất hiện.
Tử vong hạ xuống, đầu bay cao.
Đường kiếm đó, ít người có thể nhìn rõ.
Nói vậy, Liệt Không và Liệt Mục chỉ nhìn thấy Diệp Trường Sinh xuất kiếm, ngay sau đó, đầu đã bay.
Quá nhanh, bọn họ không kịp ra tay ngăn cản.
Một kiếm trảm Đế cảnh, đây là chuyện người có thể làm?
Quá đáng sợ.
Thiên Vân trong lòng vô cùng hoảng sợ, một sự lạnh lẽo đến từ sâu trong linh hồn nháy mắt lan truyền khắp toàn thân, một kiếm vừa nãy, nếu là dừng ở trên người mình thì...
“Không thể tưởng tượng được, thật đáng sợ!”
Diệp Trường Sinh thu Tru Tiên Kiếm lại, ống tay áo nhẹ phất một cái, giới chỉ của ba người Liệt Không rơi vào trong tay hắn, xoay người biến mất, xuất hiện ở trước lầu các.
“Yêu Nhi, Diệt Đạo, Phá Quân, ba cái giới chỉ này ban cho ba ngươi các ngươi, bên trong còn có chút đồ vật, giữ lại mà tu luyện.”
Diệp Yêu Nhi không cự tuyệt, bàn tay ngọc ngà nâng lên lấy đi một cái giới chỉ: “Thiếu chủ, ngươi... Ngươi ra kiếm quá nhanh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!