Giây phút này trên hư không, thần lôi giáng xuống như thế xé nát hỗn độn.
Những đám mây đen vần vũ dày đặc như dồng cuộn, quấn quanh lên thanh kiếm vô hình.
Diệp Tiêu Huyền nhìn dị tượng trên bầu trời, bóng người bỗng nhiên tự động trôi nổi, kiếm khí đáng sợ trên người khuấy động khắp nơi.
“Muốn đột phá rồi ư?”
“Trường Sinh! Ngươi đúng là phúc tinh của lão tổ.”
Diệp Trường Sinh đứng trên mặt đất với vẻ mặt ngạc nhiên: “Đây là muốn đột phá ư? Ta chưa làm gì cả, chẳng phải là chỉ nói có mấy câu?”
Lúc này.
Diệp Tiêu Huyền đầu đội trời xanh, chân đạp hoàng tuyền giống như vung tay vận động theo tám hướng, chư thiên tiêu tan.
Ngay lúc này, toàn bộ Kiếm Châu sục sôi, đế khí đáng sợ che lấp mặt trời, tất cả mọi người đều rơi vào trong như thế đang tắm trong thần quang.
Vô số ánh mắt tập trung vào hướng Kiếm Cung, toàn bộ hét to: “Diệp gia lão tổ phong đế rồi.”
Diệp gia lão tổ phong đế rồi, cuối cùng Kiếm Châu chúng ta đã có một Đế Giả Cảnh cự phách rồi, Kiếm Châu sẽ tái hiện huy hoàng ngày trước.”
Trên đỉnh Ngọc Kiếm Phong.
Hắc Vô Diện và Tiêu Linh Khanh quay người nhìn về phía Kiếm Mộ, sắc mặt ai nấy cũng khác thường, Hắc Vô Diện thì thầm trong lòng: “Lão tổ của Diệp gia đã mắc kẹt trong Bán Đế Cảnh hai ngàn năm rồi, sao bỗng nhiên lại đột phá phong đế? Cuối cùng sao ông ta làm được?”
Tiêu Linh Khanh nói: “Hắc bà bà! Đây là khí tức gì? Mạnh quá!”
Hắc Vô Diện nói: “Uy áp của Đế giả, lão tổ của Diệp gia phong đế rồi.”
Tiêu Linh Khanh gật đầu: “Đây là Đế giả ư? Thực lực như vậy mới miễn cưỡng coi là cường giả, ta nhất định phải mau chóng đến Đế giả.”
Nghe xong, Hắc Vô Diện khẽ gật đầu, thì thầm trong lòng: “Kiếm Châu Diệp gia, thật không hổ danh là kiếm đạo đệ nhất thế gia.”
Ở một phía khác.
Trước Kiếm Mộ.
Diệp Trường Sinh thấy Diệp Tiêu Huyền đắm chìm trong đột phá: “Lão tổ đột phá cần một khoảng thời gian, ta đánh dấu trước vậy.”
“Tinh! Chúc mừng chủ nhân đã đến Kiếm Mộ, có bắt đầu đánh dấu không?”
“Đánh dấu!”
Bên ngoài Kiếm Mộ.
Cả người Diệp Tiêu Huyền trôi nổi trên không, đế uy bao phủ lan tràn, xông thẳng đến mây cao, thần huy vạn trượng, xuyên thấu chín tầng trời.
Cường giả các châu lần lượt xuất quan, đứng lơ lửng trên không nhìn phương hướng Kiếm Châu, từng ánh mắt chăm chú, dáng vẻ rất đăm chiêu.
“Trước có siêu cấp Kiếm Thể giáng thế, sau lại có lão tổ phong đế, thời đại của Diệp gia đến rồi.”
“Lão tổ của Diệp gia phong đế, lão già này lại bế quan nữa rồi.”
“Diệp gia đừng có mơ lại lên đỉnh phong, cho dù có đế giả giáng lâm thì đời này ta cũng sẽ nghiền nát các người.”
…
Cường giả của một trăm lẻ tám châu đứng ngạo nghễ đứng dưới bầu trời, thất thải thần mang cuồng phong vạn trượng, khiến cho vạn thú sợ hãi ẩn nấp, chim chóc bay lên như cơn lốc.
Mọi người đều biết cùng với đại tranh chi thế giáng xuống, thế gia và Thần Quốc các châu chắc chắn sẽ dốc hết sức nâng cao thực lực, chẳng những nâng cao căn cơ tu luyện của thế hệ trẻ, mà bên trong thế hệ già cũng đang điên cuồng tăng thêm.
Nếu không thì khi đại tranh chi thế kéo đến, kết cục của đại lục ắt sẽ xáo bài một lần nữa, kết cục của kẻ yếu không nói cũng hiểu, trong lòng mọi người đều biết rất rõ.
Hoang Cổ Thần Quốc.
Sâu bên trong Hoàng cung.
Một bóng dáng lão giả xuất hiện, vút lên rồi rơi xuống đỉnh cung điện, bát phong bất động, đôi mắt liếc nhìn về hướng Kiếm Châu.