Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bất Công - Cố Quỳnh - Trần Kiết Nhiên

Cố Quỳnh đáp ứng Trần Kiết Nhiên, sẽ không tiếp tục để ý tới Chu Tiểu Vũ.

Kể từ lần trước cô đã quyết định như vậy, cuộc gặp gỡ đêm nay chỉ là bất ngờ trùng hợp.

Cố Quỳnh không còn là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch của mười năm trước, dù trước đó còn sót lại một điểm tiếc nuối, bây giờ giữa Trần Kiết Nhiên và Chu Tiểu Vũ đã căng thẳng đến máu me đầm đìa, cô không thể không phân rõ nặng nhẹ.

Cố Quỳnh ôm Trần Kiết Nhiên, ảo não xin lỗi vì hành động của mình: "Được, A Nhiên, mình không tiếp tục gặp Chu Tiểu Vũ."

Hàng mi ướt át run run, cũng không biết Trần Kiết Nhiên có tin hay không.

Cố Quỳnh uống ly nước ô mai giải rượu Trần Kiết Nhiên tự tay nấu, cởi bộ đồ ám đầy mùi rượu, ngửi một cái, quả nhiên có hương nước hoa xa lạ, vô cùng nhạt, nếu không phải Trần Kiết Nhiên đứng ở khoảng cách gần, chỉ sợ sẽ không phát hiện được.

Mùi vị khó ngửi, tinh dầu hoá học pha với mùi cồn thấp kém. Chỉ là ngẫm lại, loại nước hoa này đối với Chu Tiểu Vũ có lẽ đã là hàng xa xỉ.

Cố Quỳnh không khỏi suy nghĩ, nếu năm đó nhân sinh Trần Kiết Nhiên đi đúng quỹ đạo, thoát khỏi nơi gọi là nhà, học đại học, mở ra thế giới mới, nàng sẽ dùng loại nước hoa nào?

Đại khái có lẽ cũng giống như Chu Tiểu Vũ? Hoặc là liều mạng tích góp tiền học, liền ngay cả loại nước hoa thấp kém cũng không nỡ mua, mùi hương trên người lúc nào cũng trong suốt, hoàn toàn hoà vào cảnh vật xung quanh, hoàn cảnh có mùi vị gì, chính nàng sẽ có mùi vị đó.

Ở lâu trong thư viện, sẽ mang theo chút bụi bặm năm xưa lẫn phong độ người trí thức; ngồi trên thảm cỏ tắm nắng, liền ám mùi cây cỏ tươi xanh; cùng bạn học đại học đi ăn lẩu, lúc đi ra khẳng định trên tóc toả ra hương vị cay nồng của nguyên liệu...

Cố Quỳnh nhắm mắt mơ màng, khoé môi câu lên, đột nhiên Trần Kiết Nhiên đứng bên ngoài gõ cửa, mang theo giọng mũi dày đặc căn giặn: "Quần áo sạch mình treo ở cửa."

"Biết rồi." Cố Quỳnh lẫn trong tiếng nước đáp lại, ngực nhàn nhạt chua chua.

Những năm đó ánh sáng lý tưởng, tiền đồ và tâm nguyện, đã gần ngay trước mắt, chỉ thiếu chút nữa liền có thể trở thành sự thật.

Cho dù xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, bồi thường thoả đáng, Trần Kiết Nhiên hiện tại cũng đã trở thành một lão sư. Giá như Cố Quỳnh bỏ thêm tâm tư, tìm một người có thể tin tưởng thay mình chăm nom Trần Kiết Nhiên, chứ không phải tuỳ tiện tin tưởng người cha nhu nhược tham lam của nàng thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

Đáng tiếc mọi việc lại phát triển theo hướng xấu nhất.

Cố Quỳnh tắm xong, một thân mùi rượu tan hết, tinh thần thoải mái bước ra phòng tắm, Trần Kiết Nhiên đã quay về phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, Cố Quỳnh xoay người liếc mắt nhìn sô pha, bên trên không chuẩn bị sẵn chăn nệm, nhất thời không nắm bắt được, Trần Kiết Nhiên là muốn cô vào phòng ngủ, hay là phạt cô ngủ ở phòng khách một đêm?

Đang do dự, Trần An An mở cửa phòng ra.

Cố Quỳnh hướng về phía phát ra động tĩnh, nhìn một chút, cười thanh: "An An, muộn như vậy còn chưa ngủ?"

Trần An An vuốt mặt một cái, đi tới trước mặt Cố Quỳnh.

Đầu năm nay Trần An An bắt đầu phổng phao, ngăn ngắn nửa năm đã cao hơn Trần Kiết Nhiên vài cm, có chút dáng dấp thiếu nữ, chỉ là vẫn rất gầy, hai má phúng phính vẫn chưa biết mất, tính trẻ con vẫn chưa thoát.

"Tại sao dì hại mẹ con thương tâm?"

Cố Quỳnh hơi ngạc nhiên, hiểu ra, nhàn nhạt nói: "Chỉ là hiểu lầm, dì và mẹ con đã nói chuyện rõ ràng."

"Lại là hiểu lầm, dì Cố, sao dì có nhiều chuyện hiểu lầm khiến mẹ con thương tâm như vậy?" Trần An An cười nhạo: "Mẹ con thận trọng hay suy nghĩ chẳng lẽ dì không biết? Dì ở bên ngoài không tránh hiềm nghi, muốn sinh chuyện hiểu làm sao? Dì đã sắp ba mươi rồi, những việc này ngay cả con cũng biết, chẳng lẽ dì không biết? Hơn nữa kỳ thực dì căn bản không chút bận tâm, cuối cùng người khó chịu tổn thương vẫn là mẹ con, dì giỏi ăn nói như vậy, chọc mẹ con khóc rồi chỉ cần hống nàng dỗ dành nàng là được, có phải dì nghĩ như thế không?"

Trần An An nhất châm kiến huyết truy hỏi, Cố Quỳnh không nhịn được trầm giọng nói: "Con còn nhỏ, lo học cho tốt là được, đừng quản chuyện giữa dì và mẹ con."

"Con là vì nể mặt mẹ với gọi dì một tiếng a di, muốn xây dựng quan hệ tốt là bởi vì không muốn mẹ con khổ sở lo lắng mà thôi, Cố Quỳnh, dì đừng tưởng rằng dì bắt bí mẹ con thì vạn sự đại cát, nếu dì dám có lỗi với nàng...."

Trần An An còn chưa dứt lời, bị Cố Quỳnh phất tay đánh gãy: "Dì biết rồi, ngủ đi thôi."

"Dì..." Trần An An biến sắc.

Vừa vặn Trần Kiết Nhiên khoác áo nhung mở cửa phòng bước ra, trên tay còn bưng bình nước, có vẻ là ra rót nước.

"An An?" Trần Kiết Nhiên ngạc nhiên: "Ngày mai con thi rồi, sao giờ còn chưa ngủ? Có phải quá áp lực không ngủ được không?"

"Không có." Trần An An đổi lại khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt: "Lúc nãy con uống hơi nhiều nước, dậy đi vệ sinh, con về phòng ngay đây." Nói xong ngáp một cái, trở về phòng, trước khi đóng cửa không quên nhắc Trần Kiết Nhiên cũng ngủ sớm một chút, còn nhân lúc Trần Kiết Nhiên quay lưng rót nước ném cho Cố Quỳnh ánh mắt cảnh cáo.

"A Nhiên..." Cố Quỳnh không biết làm sao, theo sát phía sau Trần Kiết Nhiên.

Trần Kiết Nhiên nâng ly thối nhẹ, nhấp một ngụm nước ấm, nhẹ giọng nói: "Muộn như vậy, sao còn chưa ngủ?"

Cố Quỳnh cúi đầu, lộ ra vẻ mặt tiểu tức phụ nũng nịu: "Không biết nên ngủ ở chỗ nào."

"Trước đây ngủ chỗ nào bây giờ ngủ chỗ đó."

"Nhưng mà...Nhưng lúc trước mình ngủ ở chỗ này..." Cố Quỳnh chỉ chỉ sô pha.

Trần Kiết Nhiên run lên nửa giây, không tự nhiên nói: "Gần đây mưa nhiều, mấy cái chăn trong nhà còn chưa kịp khô."

Nói cách khác...

Cố Quỳnh vui vẻ, ngẩng đầu lên, hùng hục theo sát Trần Kiết Nhiên vào phòng ngủ.

Lên giường, lại được ôm ấp Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh mới nóng hầm hập nói: "A Nhiên, mình thật sự sẽ cắt đứt liên hệ với Chu Tiểu Vũ."

"Ừm."

"Sau này kể cả cô ấy chủ động đến tìm mình, hoặc là ngẫu nhiên gặp, mình đều tránh đi thật xa."

"Ừm."

"A Nhiên, mình nghĩ rất nhiều." Cố Quỳnh thu lại cánh tay: "Mình yêu thích cậu lúc trước, càng yêu thích cậu hiện tại, đau lòng cũng là vì cậu của hiện tại, muốn bảo vệ cậu của hiện tại."

Trần Kiết Nhiên tự giễu: "Mình tự hỏi, cũng không biết bản thân có cái gì đáng để cậu yêu thích."

"Rất nhiều," Cố Quỳnh cũng cười: "Muốn mình kể cho cậu nghe từng thứ không?"

"Cậu đếm đi, mình không tin cậu có thể đếm hết một bàn tay."

Chỉ là đêm khuya kê gối nói chuyện cùng nhau, Trần Kiết Nhiên không chắc, nhưng Cố Quỳnh chắc chắn, xoè tay ra đếm từng cái cho Trần Kiết Nhiên nghe.

"Mình yêu thích khí vị trên người cậu, thích nhìn cậu đỏ mặt, thích cắn tai cậu, thích vuốt tóc cậu, thích cậu ôm cổ mình nức nở xin tha..."

Âm thanh Cố Quỳnh càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như đặt ở trong ngực chỉ phát sinh một điểm khí âm, thì thầm bên tai, Trần Kiết Nhiên nghe được mặt cũng dần chuyển đỏ, cuối cùng chôn đầu chỉ lộ ra cái gáy ửng đỏ, nhiệt khí phừng phừng, gây nên một mảng nhỏ mẫn cảm run rẩy, Cố Quỳnh kể chừng mười cái yêu thích, lúc này Trần Kiết Nhiên đã triệt để vùi đầu trong chăn.

Cố Quỳnh cười cười kéo nàng ra: "Mình vẫn chưa kể hết, A Nhiên, sao cậu không nghe?"

"Đừng...Đừng nói nữa, mình biết rồi..."

"Ồ?" mi tâm giật giật, Cố Quỳnh bỡn cợt, nói: "Biết cái gì?"

"Cậu thích mình...Mình của hiện tại..."

Cố Quỳnh ngậm cười dẫn lời: "Yêu thích cái gì của cậu?"

Những câu nói kia của Cố Quỳnh thật khó để nói ra khỏi miệng, Trần Kiết Nhiên lí nhí: "Mùi...Mùi..."

Mùi hương cơ thể sao? Xưa nay Trần Kiết Nhiên không có cảm giác trên người mình có mùi thơm dễ ngửi hơn những người khác.

"Đúng vậy." Cố Quỳnh cùng nàng cọ xát, thấp giọng hỏi: "Cậu biết tại sao không?"

Trần Kiết Nhiên tò mò giương mắt.

Đôi con ngươi ướt át, nhìn đến hô hấp Cố Quỳnh khẩn trương, ngẹo đầu sượt sượt cần cổ Trần Kiết Nhiên ngửi một hồi, mới cười khanh khách: "Trên người A Nhiên, toàn là mùi vị của mình."

Đây là sự thật, Trần Kiết Nhiên ở cạnh Cố Quỳnh thật lâu, phần lớn thời gian, trên người đều mang theo khí tức Cố Quỳnh, cường thế viết rõ quyền sỡ hữu, nói cho toàn thế giới, Trần Kiết Nhiên thuộc về Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh nghĩ, nếu như miễn cưỡng Trần Kiết Nhiên chọn một loại nước hoa, thì mùi cô hay dùng là thích hợp nhất.

"A Nhiên, cậu của lúc trước chẳng lẽ không phải là cậu sao? Nếu mình không thích cậu của lúc trước, thì làm sao nhớ mãi không quên cậu của hiện tại thế này? Đó cũng là cậu, tại sao cậu lại phải sợ?"

Trần Kiết Nhiên nói: "Mình của bây giờ...Không tốt như trước..."

"Không tốt chỗ nào?"

Trần Kiết Nhiên không lên tiếng, nàng đưa tay sờ sờ mặt mình.

Trong lòng nàng vẫn nhớ vết sẹo này.

"Mình cảm thấy rất tốt." Cố Quỳnh nắm tay nàng, môi dán lên vết sẹo, hôn say sưa, từ bên môi cho tới khoé mắt, lại từ khoé mắt dọc xuống bên môi.

Trần Kiết Nhiên bị Cố Quỳnh hôn đến rơi lệ, nhuộm ướt gò mà, trong miệng Cố Quỳnh có chút mặn đắng, liền nâng cằm nàng, cạy hàm răng, chống đỡ đầu lưỡi của nàng, trao tư vị trong miệng cho Trần Kiết Nhiên.

Tóc hai người quấn quýt, liền nước mắt cũng hoà quyện, không nhận rõ vị cay đắng trong miệng thuộc về Trần Kiết Nhiên hay là Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh hứa với nàng sẽ không nói dối, vì lẽ đó khi Trần Kiết Nhiên hỏi cô có phải yêu thích nàng của quá khứ hay không, dù biết nàng sẽ khổ sở, vẫn thẳng thắn trả lời.

Trần Kiết Nhiên thật ngốc, một câu hỏi quan trọng lại quên nghi vấn, rằng Cố Quỳnh có thích nàng của hiện tại hay không?

Cố Quỳnh đành tự mình nói cho nàng nghe, yêu thích, đương nhiên yêu thích, nàng của ngày xưa, nàng của hiện tại, chỉ cần người đó là nàng là tốt rồi.

Bây giờ nàng rất rất tốt, không kém Trần Kiết Nhiên thời niên thiếu một chút nào.

Cô sinh lòng thương hại người khác, cũng vỏn vẹn bởi vì nàng có mấy phần giống Trần Kiết Nhiên mà thôi.

Không nghĩ tới Trần Kiết Nhiên sẽ để bụng như thế.

Sau này, một điểm thương hại cũng không cho.

Trần An An nói đúng, tình ngay lý gian, dù sao cũng nên tránh hiềm nghi, đã có Trần Kiết Nhiên, còn thương hại ngừoi khác làm cái gì?

"Xấu..." Trần Kiết Nhiên khóc nức nở.

"Mình yêu thích." Cố Quỳnh ôm nàng, hôn nàng từng điểm từng điểm: "Xấu cũng yêu thích."

Kỳ thực xấu ở chỗ nào đâu? Cố Quỳnh nhìn, ngoại trừ đau lòng, không nhìn thấy nửa điểm xấu, chỉ cảm thấy vết sẹo cùng với sóng nước uyển chuyển trong mắt, vẫn đẹp đẽ như thời niên thiếu.

Trần Kiết Nhiên không có lòng tin.

Không có lòng tin đối với Cố Quỳnh, càng không có tự tin về chính bản thân mình.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Quỳnh, tạm hoãn.

——————————

Cảm tạ tại 2020-10-11 23:51:23~2020-10-12 23:37:46 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Ngày mai thuyền cứu nạn thêm bạn tốt van cầu 1 cái;

Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Mạch Thiên Vân 4 cái; chuyên nghiệp đi ngang qua, Thất Đoạn Cận, cho mèo con bảo bảo trồng cây môi, DetectiveLi, xuyên hoa áo Đại thúc 1 cái;

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ:., lần đầu gặp gỡ 10 bình;fishs O O O Obig 5 bình; thiêu nha là thật sự 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!