Tọa lạc ở một nơi gần khu rừng phía Tây tòa biệt thự được thiết kế cổ xưa nguy nga sừng sững trước mặt Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải đưa chìa khóa xe lên bấm ở nút chính giữa cánh cửa bằng ghỗ cao tự động mở ra. Bao quanh bởi hàng cây liễu đa... Là một biệt thự được thiết kế tinh xảo có hai ngôi nhà nhỏ hai bên. Lối đi dài rộng dẫn thẳng đến ngôi nhà chính. Ở đây có vài người vệ sĩ đi qua đi lại Vương Tuấn Khải dừng xe mở cửa bước xuống Vương Nguyên vẫn còn ngớ người trước khung cảnh nơi đây. Nó không giống nhà của Vương Tuấn Khải.
"Vào thôi." Vương Tuấn Khải đưa tay kéo cậu ra khỏi xe thong thả đi vào nhà chính.
"Chào Vương Thiếu Gia." Một lão quản gia cung kính chào anh. Vương Tuấn Khải đẩy cậu lên phía trước chậm rãi nói "Đây là vợ tôi. Vương Nguyên!"
"Chào...bác." Cậu cúi đầu chào.
"Chào Vương Phu Nhân"
"Tuấn Khải Nguyên Nguyên. Đến rồi sao mau vào đây." Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong nhà đi ra niềm nở chào đón.
Vương Tuấn Khải nắm tay cậu đi vào trong. Bước vào gian nhà chính. Trên bàn ăn ngồi ở vị trí đầu bàn nơi của người có địa vị cao nhất ở trong nhà là một người đàn ông già mái tóc màu đen xen lẫn vài cọng tóc bạc. Dáng vẻ uy nghiêm đó chính là Dịch Thiên Quốc ông nội của Dịch Dương Thiên Tỉ. Kế bên là người phụ nữ có mái tóc đen suôn dài nhìn rất đẹp. Và dịu dàng. Bà ấy là mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ - Dương Thiếu Phương.
Cậu cúi đầu chào vì không khí ở đây khá nghiêm trang nên khiến cậu có chút sợ.
Vương Tuấn Khải thấy vậy liền lên tiếng "Tại sao lại căng thẳng đến vậy ?"
Dịch Thiên Quốc nhìn anh rồi lại quay sang nhìn cậu bé đang nắm chặt lấy cánh tay anh. Ông thở dài "Thiên Thiên cháu thấy Tuấn Khải không nó đã có vợ tại sao ta bảo cháu lấy vợ cháu lại không lấy hả ?"
"Chậc...cháu đã nói bao nhiêu lần rồi. Cháu vẫn còn trẻ mà. Cứ từ từ." Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống bàn chán nản nói.
"Lại là chuyện này sao ?" Vương Tuấn Khải nhếch môi cười khẩy.
"Hai cháu ngồi xuống đi." Dương Thiếu Phương dịu dàng lên tiếng.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ. Dịch Thiên Quốc nhìn cậu , khẽ cười "Cháu là Vương Nguyên ?"
"Vâ...vâng !"
"Thật đáng yêu. Tuấn Khải...cháu thật biết chọn vợ." Ông cười rôm rả trầm trồ khen ngợi.
"Ông quá khen." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt trả lời.
"Cháu bao nhiêu tuổi ?" Dương Thiếu Phương đưa cho cậu tách hồng trà và miếng bánh ngọt dịu dàng nói. Giọng của bà dịu nhẹ lại rất ấm áp.
"Dạ 17 !" Cậu híp mắt trả lời.
"Ồ...cháu vẫn còn đi học sao ?"