Sau lễ giáng sinh rồi lại đến tết. Một năm
nữa vừa qua đi. Cậu lại thêm một tuổi sáng sớm ban mai trời vẫn se se lạnh Vương Nguyên mặc chiếc áo khoác do anh tặng đêm giáng sinh đi ra ngoài vườn. Đã sang mùa Xuân rồi dù trời vẫn lạnh vườn hoa oải hương của cậu đã nảy mầm cao hơn cậu cầm bình tưới nước. Tưới khắp khu vườn hôm nay cậu rất tươi tắn anh đi đến công ty từ sớm.
"Cậu chủ trời vẫn lạnh cậu nên vào trong nhà !" Quản gia ôn tồn nói.
"Vâng ! Cháu biết rồi." Vương Nguyên cất bình tưới nước gọn lại sau đó đi vào nhà. Quản gia xuống bếp cầm tách trà nóng đặt lên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh ở đại sảnh "Cảm ơn bác ." Trời lạnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng thành khói trắng. Woa !\~Năm nay thật sự rất lạnh cậu nhâm nhi ly trà xanh nóng hổi. Con bạch hổ nằm gọn dưới chân cậu. Vương Nguyên ngồi xem tin tức cả người như sắp đóng băng thật ra thì cậu chịu lạnh không giỏi lắm.
"Hưmm....thật là lạnh Tiểu Hổ à chúng ta vào phòng thôi..." Cậu đứng dậy cúi người xoa đầu Tiểu Hổ sau đó đi nhanh vào phòng. Trời ạ mùa Xuân còn lạnh hơn mùa đông nữa... Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ sát đất bầu trời quang đãng dần. Hai chậu cây lavender đặt ở cái bàn gỗ trắng gần đó. Chúng đã nở rộ hơn xinh đẹp và ngát hương Vương Nguyên ngồi vào bàn đọc sách ....
"Chào ông chủ !" Quản gia cúi đầu cung kính nói.
" Nguyên Nguyên đâu ?" Vương Tuấn Khải lạnh nhạt cất tiếng. Giải quyết công việc xong đã gần giữa trưa. Mọi việc trong công ty đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
"Thưa cậu chủ đang ở trong phòng."
"Hôm nay trời lạnh chuẩn bị ít canh nóng tẩm bổ cho cậu ấy." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt phân phó rồi sải bước đi vào phòng.
Cánh cửa màu trắng mở ra căn phòng thoáng chốc hiện lên trước mặt anh. Con người bé nhỏ đang ngủ gật trên sofa anh khẽ bước lại nâng người cậu lên nhẹ nhàng đặt lên giường "Ưm...Tuấn Khải..." Mí mắt Vương Nguyên giật giật lười biếng mở mắt ra. Trong lúc mơ màng cậu đưa tay chạm mặt anh thì thầm.
"Là anh."
"Thật lạnh." Vương Nguyên khẽ run ôm chặt lấy anh.
"Đợi một lát sẽ có canh nóng uống sẽ bớt lạnh." Anh cưng chiều xoa đầu cậu dịu dàng nói.
"Ưm..hắt...x...ìi.ì..."
"Nào lại đây anh sưởi ấm cho em." Vương Tuấn Khải cười tà dang rộng hai tay ra.
"Anh...còn giỡn sao ?" Vương Nguyên đỏ mặt quệt mồm nói.
"Haha..."
"Ông chủ canh đã chuẩn bị xong." Tiếng của quản gia vang lên từ ngoài cửa phòng.
Vương Tuấn Khải cất tiếng "Để đó đi."
"Xuống uống canh." Anh đưa tay ra cậu nắm lấy tay anh đứng dậy bước xuống phòng ăn. Hai chén canh đặt sẵn trên bàn cậu ngồi xuống đưa tay cầm muỗng.
"Tuấn Khải...Thiên Tỉ cùng Chí Hoành có đến ăn tết cùng chúng ta không ? "
"Chỉ có Chí Hoành thôi ! Chí Hoành không có gia đình ." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói. "Vậy sao ? Tuấn Khải à mời thêm Vương Chính nhé !"
"Được rồi mau ăn đi."
"Vâng !" Vương Nguyên híp mắt trả lời.
Buổi chiều khi mọi thứ chuẩn bị cho việc đón năm mới đã hoàn tất. Mọi người giúp việc trong nhà đều được nghỉ chỉ để lại những người không có gia đình ở lại để dọn dẹp. Còn lão quản gia thì vẫn ở lại. Ông đã ở bên Vương Tuấn Khải từ khi anh là 1 đứa nhỏ nên cũng đã nhiều năm đón năm mới cùng Vương Tuấn Khải. Khoảng 7gìơ tối Lưu Chí Hoành và Vương Chính đến. Cậu vui vẻ ra đón rồi mời hai người ngồi xuống bàn ăn.
"Mời mọi người !" Vương Nguyên vui vẻ nói .
"Đây...là do ai làm vậy ?" - Lưu Chí Hoành có vẻ nghi ngờ liền lên tiếng. Chắc không phải do cậu làm đó chứ ? ( Hoành Nhi vẫn còn bị ám ảnh đêm giáng sinh )
"Là do bác đầu bếp Văn làm đó." Cậu đáp.
"Phù...vậy thì tốt ! Mời mọi người !" Lưu Chí Hoành vui vẻ nói. Chí Hoành cầm ly rượu vang lên.