Nơi ban công của nhà hàng Vương Nguyên đang đứng cúi mặt đối diện với Vương Chính. Cậu không biết phải làm sao phải nói gì với Vương Chính. Lúc nãy cũng may nhờ có Vương Chính cậu mới không bị thương Vương Tuấn Khải đã rất tức ciận lúc đó anh như muốn giết chết Giản Tiểu Mạn cậu đã can ngăn nên anh mới bỏ qua. Đã sai Dịch Dương Thiên Tỉ lôi cô ta đi... lúc này đây cậu... không dám đối diện với anh.
"Sao vậy ? Em không thấy mỏi cổ sao ? Ngẩng đầu lên đi." Vương Chính lắc nhẹ ly rượu vang đỏ mỉm cười.
"Xin lỗi anh ! Vương Chính...em xin lỗi..."
"Vì chuyện gì ?"
"Vì em...đã làm hại gia đình anh mẹ chết rồi...ba...cũng mất tích...Nếu...không phải vì em...mọi chuyện...sẽ không như vậy." Hai dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé. Cậu siết chặt áo.
Vương Chính dựa người vào lan can đôi mắt Vương Chính rũ xuống. "Không phải lỗi của em..."
Cậu ngước mặt lên Vương Chính mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu "Nếu có trách thì hãy trách ông ấy vì quá tham lam."
"Anh..."
"Mọi chuyện ở Bắc Kinh anh đều biết rõ ông ấy ép hôn em bắt cóc. Đánh đập em...anh đều biết không phải lỗi của em. Tiểu Nguyên anh thấy em có thể vui vẻ mà sống hạnh phúc cùng với Tuấn Khải là được."
"Anh...anh không trách em sao ?"
"Có chứ ! Trách em vì đã đau buồn vì những chuyện đã qua."
Vương Nguyên ôm chầm lấy Vương Chính cậu khóc nức nở Vương Chính không giận cậu không trách cậu. Trong lòng Vương Nguyên đã nhẹ hẳn đi. Vương Chính khẽ cười Vương Chính xoa đầu cậu "Được rồi ở ngoài này lạnh lắm. Vào trong thôi."
"Vâng." Vương Nguyên tươi tắn nói. "Anh à Tuấn Khải gửi thiệp mời cho anh sao ?"
"Phải cậu ta nói muốn anh đến dự nhân tiện nói chuyện với em để em không thấy bứt rứt trong lòng nữa."
"Anh...quen biết anh ấy sao ?"
"Không anh là đối tác làm ăn với Lương Trịnh Thâm ở Anh Tuấn Khải đưa thiệp mời cho cậu ta mời anh."
"Ừm." Vương Nguyên gật đầu.
Cậu cùng Vương Chính bước vào trong Vương Tuấn Khải thấy cậu liền bước tới. "Nói chuyện xong rồi sao ?"
"Ưm... Tuấn Khải...cảm ơn anh."
"Không có chi."
Ở trong một căn phòng phía bên kia của nhà hàng. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở chiếc ghế da chân bắt chéo trên tay cầm ly rượu vang. Ánh mắt nhìn người con gái ở góc tường. Mặt chẳng có chút biểu tình Dịch Dương Thiên Tỉ cất tiếng "Cô có biết , cô vừa gây sự với ai không ?"
Giản Tiểu Mạn hai tay bị trói chặt ở phía sau khuôn mặt tái mét lắc đầu.
"Là vợ của Vương Tuấn Khải đấy." Anh đứng dậy bước tới chỗ Giản Tiểu Mạn ngồi xuống tiếp tục nói "Công ty của nhà cô... chỉ là một công ty không quá to vậy mà dám làm phách với chúng tôi sao ? Giản Tiểu Mạn nếu lúc đó Nguyên Nguyên không ngăn cậu ta lại thì... cái mạng nhỏ này của cô đã mất rồi."
"Các người....tôi sẽ kiện các người." Giản Tiểu Mạn cắn răng nói.
"Chậc...có biết câu Ếch chết tại mồm không ? " Dịch Dương Thiên Tỉ lấy trong túi ra một con dao bấm đặt lên má Giản Tiểu mạn lưỡi dao sắc bén khiến cậu bật run "Anh....anh...muốn gì?"
"Cô nhìn xem tay tôi cầm con dao , dao thì đặt lên mặt cô...vậy cô nghĩ xem....tôi muốn gì ?"
"Đừng....đừng mà...cầu xin anh .... đừng làm vậy ?" Nước mắt Giản Tiểu mạn tuôn ra cô ta gào thét lên.
"Khuôn mặt cũng xinh đẹp...xem cách ăn mặc của cô kìa. Tôi là một người rất ham mê nữ sắc nhưng đối với loại phụ nữ như cô thì Dịch Dương Thiên Tỉ tôi...không hứng thú. Còn đây là tiền của chiếc đồng hồ kia đủ cho cô rồi đó." Mặt Dịch Dương Thiên Tỉ đanh lại ánh nhìn lạnh đến thấu xương con dao bắt đầu đè mạnh.
"### Á.....ĐỪNGGGG...ÁÁÁÁÁÁAAAAAAAAA...." Tiếng kêu thống khổ phát ra từ cửa phòng bên kia nhưng chẳng ai nghe được ít phút sau Dịch Dương Thiên Tỉ thong thả bước ra tiến đến nhà hàng lại vui vẻ bước vào...
Bai Bai