Vương Nguyên thường ngày đều đem bữa trưa đến cho Vương Tuấn Khải sau đó cùng ở lại công ty với anh. Người trong công ty biết cậu ngày càng nhiều. Lâu lâu cậu còn ngồi nói chuyện với họ. Cũng như mọi ngày Vương Nguyên đang ngồi ăn cơm trưa cùng với anh.
"Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người đang dùng cơm đây là những thứ mà ngài cần." Thư kí Vương bước vào cung kính nói cô đặt một chiếc hộp nhung hình chữ nhật lên bàn.
"Được rồi ra ngoài đi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói. Sau đó đưa chiếc hộp cho cậu.
Vương Nguyên buông đũa xuống tò mò hỏi "Là gì vậy ?"
"Mở ra đi."
Vương Nguyên mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc đồng hồ được dùng đá Sapphire mài thành hình ngôi sao đính lên chỉ giờ. Vương Nguyên say mê nhìn thật là món phụ kiện quý báu chắc hẳn nó cũng không ít tiền.
"Để anh đeo cho em." Vương Tuấn Khải mỉm cười anh đưa tay lấy chiếc đồng hồ ra nói.
"Ưm..không được đâu." Cậu vội nói.
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu "Tại sao ?"
"Sao anh lại tặng cho em món quà đắt tiền như vậy ?"
"Vì em là vợ anh !" Anh tỉnh bơ trả lời cậu vì câu nói của anh mà hai bên má ửng hồng.
Vương Tuấn Khải bật cười nhéo nhẹ má cậu không hiểu sao mỗi lần thấy mặt cậu đỏ lên lại rất muốn nhéo một cái"Quà anh tặng không được từ chối." Anh đưa tay đeo cho cậu " Còn nữa sợi dây chuyền này em phải luôn mang theo. Mất đồng hồ kia được nhưng tuyệt đối không được mất sợi dây chuyền này biết chưa." Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh sợi dây chuyền này làm bằng bạch kim. Mặt dây chuyền chính là tên của cậu "Cảm ơn anh !"
"Được rồi ăn cơm tiếp đi." Anh mỉm cười gắp thức ăn cho cậu.
Vẫn như mọi khi ăn xong thì cậu ở lại cùng anh, cậu ngồi trên sofa mân mê mặt dây chuyền...cho đến khi anh cùng cậu về nhà...
---------------
Một buổi chiều ngày giữa đông khi mọi vật bao quanh một màu trắng. Tuyết rơi khắp sân Vương Nguyên ở trong phòng thử quần áo. Cậu lựa qua lựa lại rất nhiều.
"Cậu chủ cậu thử bộ vest này đi." Người giúp việc đưa cho cậu bộ vest màu trắng kèm theo một chiếc cà vạt nơ màu đỏ. Vương Nguyên cầm lấy mặc thử "Hi...bộ này được đó. Cảm ơn chị. " Cậu cười tươi nói.
"A...không có chi ạ." Người giúp việc bối rối trả lời. Thật không ngờ cậu chủ lại thân thiện như vậy.
Ít phút sau Vương Nguyên bước ra cặp mắt đen láy to tròn. Đôi môi đỏ mọng xinh xắn hai bên má ửng đỏ trên cái cổ trắng nõn là sợi dây anh tặng lúc sáng. Nhìn cậu hệt như búp bê thiên sứ. Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sofa dưới sảnh chờ cậu phát hiện ra cậu đang từ từ đi xuống anh đứng lên đưa tay ra đón cậu. Anh mặc bộ Âu phục màu đen lịch lãm mái tóc hạt dẻ được chải chuốt gọn gàng. Đôi lông mày rậm cặp mắt màu hổ phách sắc bén hút hồn cái mũi cao cùng đôi môi mỏng khiêu gợi chỉ khi nhìn thấy cậu đôi môi ấy lại nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Vương Nguyên vì vẻ đẹp ấy mà bị hút hồn đứng ngây người. Hằng ngày cậu luôn thấy anh chỉnh tề và phong độ như vậy nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại đặc biệt mê người đến vậy. Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ của cậu anh liền bật cười để lộ hàm răng trắng đều "Đi nào bà xã."
Vì hai tiếng "bà xã" của anh mà khiến cho khuôn mặt cậu đỏ ửng không biết phải làm sao. Vương Tuấn Khải kéo cậu lại rù rì nói "Da mặt em thật mỏng.
"Hứ..." Cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh. Lững thững đi theo.
"Tuấn Khải anh lại mới mua xe sao ?" Vương Nguyên thắc mắc hỏi chiếc xe này cậu chưa thấy bao giờ.
"Không phải anh mua lâu rồi bây giờ mới lấy ra đi." Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa trả lời.
"Hửm...anh...rốt cuộc cuộc có bao nhiêu xe vậy ?"
"Không biết anh cũng không nhớ." - Anh nhếch miệng cười đưa mắt nhìn cậu.
"Hả !? Anh có sở thích sưu tầm xe quý hiếm sao ?"
"Haha...chắc vậy."