Ba nữ nhân viên kia thấy cậu đi ra liền thở phào nhẹ nhõm cũng may là cậu ấy không nói gì nếu như cậu mà nói họ sẽ bị sa thải khỏi công ty mất. Những gì vừa nãy họ mỉa mai Vương Nguyên bây giờ đã cảm thấy hối hận. Quả không hổ danh vợ của chủ tịch hệt như thiên sứ...
"Chào trợ lý Dịch." Hai thư kí ngồi ở bàn làm việc trước cánh cửa màu trắng to lớn , liền đứng dậy chào anh.
"Chào Tuấn Khải có ở trong đó không vậy ?"
"Có ạ ."
"Được rồi cảm ơn Nguyên Nguyên đây là Vương Thinh Thinh và Tĩnh Nhạc thư ký của Tuấn Khải."
"Chào hai chị." Cậu lịch sự chào. Thư ký Vương và thư ký Tĩnh cũng cúi đầu chào cậu.
"Đây là vợ chủ tịch Vương Nguyên." Dịch Dương Thiên Tỉ tươi tắn giới thiệu cậu với hai người kia. Vương Nguyên thì nép lại sau lưng anh. Cậu bây giờ đang rất ngượng ngùng . Cậu tự hỏi sao đi tới đâu anh cũng giới thiệu cậu với mọi người vậy ? Cậu đâu có nhờ anh.
"Xin chào cậu chủ. Mời vào." Hai thư kí đứng dậy mở cửa cậu cho.
"Cảm...cảm ơn." Vương Nguyên rụt rè đi vào. Căn phòng làm việc của anh rộng cực kì còn có cả kệ đựng sách cao nữa Vương Tuấn Khải đang ngồi trên bàn say sưa làm việc. Vương Nguyên từ từ bước tới "Tuấn...Khải...cơm..." Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng cậu liền ngước mặt lên.
"Ngồi xuống đó đi." Anh hất mặt về phía ghế sofa đặt ở gần cửa sổ sát đất. Cậu ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
" Chà...hai người định ăn cơm chung sao ?" Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào tươi tắn nói.
"Cậu không có việc để làm sao ?" Mắt vẫn nhìn vào đống giấy tài liệu trên bàn anh lên tiếng.
"Tôi tới đây là đưa cho cậu bản kế hoạch tháng này cần có chữ kí của cậu ."
"Để ở đó đi."
"Hừm...vậy tôi đi đây Nguyên Nguyên anh đi nhé."
"Vâng. Chào anh."
Vương Nguyên ngồi ở trên ghế đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh bộ dáng của anh khi làm việc thật nghiêm túc trên người tỏa ra một luồng khí thế cao ngạo "Nguyên Nguyên..." Đột nhiên Vương Tuấn Khải lên tiếng gọi cậu.
"Hửm..??"
"Dọn cơm ra bàn bên kia đi." Anh hất mặt về phía cái bàn hình chữ nhật ở phái bên phải "Oh." Vương Nguyên mở cặp lồng ra cậu lấy từng tầng xuống đặt trên bàn. " Xong rồi anh ra đây anh đi."
Vương Tuấn Khải ngồi xuống chiếc ghế đặt ở đầu bàn đó là vị trí của người chủ trì. Anh cầm đũa bắt đầu ăn.
"Tuấn Khải....anh thử xem có vừa miệng không ?"
"Được !" Vương Tuấn Khải gắp một miếng thịt bỏ vào miệng cậu nhìn anh ăn cặp mắt đang trông chờ câu trả lời " Vị Không giống như đầu bếp Văn làm."
"Hì...là em làm đó. Sao hả ? Có được không."
"Rất ngon là em làm sao ?" Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cậu.
"Phải ! Lúc trước em có học làm vài món cơ bản." Vương Nguyên vui vẻ trả lời.
"Giỏi lắm..." Anh đưa tay nhéo nhẹ má của cậu khóe miệng cong lên nỉ non nói. Vương Nguyên nghe được lời khen của anh trong lòng cảm thấy rất vui.
"Vậy sau này mỗi trưa cứ đem cơm cho anh."
"Hả ?" Vương Nguyên đang ăn liền dừng lại trố mắt nhìn anh.
"Vì anh rất bận không thể về nhà ăn cơm trưa được." Anh nhàn nhã trả lời.
"Em không thích đến công ti đâu." - Vương Nguyên phụng phịu trả lời.
"Tại sao ?"
"Vì ở đây đông người với lại cảm giác không quen lắm. Vừa nãy em gặp Thiên Tỉ anh ấy giới thiệu em với những người xung quanh họ cứ cúi đầu chào em. Cảm giác rất khó chịu."
"Em nên tập làm quen lên. Vì em là vợ của anh nên việc này là lẽ đương nhiên. Nguyên Nguyên... em phải sớm thích nghi đi." Anh nhìn cậu khuôn mặt tuy không có chút biểu tình nhưng trong lời nói lại rất dịu dàng.
"Ừm...Em biết rồi." Vương Nguyên gật đầu "Sau này em sẽ học thêm nhiều món khác để nấu cho anh ăn."
"Được...nhưng đừng cố sức quá. Chỉ cần nấu bữa trưa là được còn buổi sáng và tối cứ để đầu bếp Văn làm."
"Vâng." Cậu tủm tỉm cười nhìn anh.
"Ăn thêm đi." Vương Tuấn Khải gắp miếng cá bỏ vào chén của cậu cưng chiều nói.
"Cảm ơn ."
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ngồi vui vẻ ăn cơm. Nhìn họ như cặp vợ chồng son. Người này gắp thức ăn cho người kia thật sự rất hạnh phúc...!
------------
(16) Kim Hồng mới