*Cạch – Cánh cửa phòng màu trắng được mở ra Vương Tuấn Khải bước vào ngồi xuống bên cạnh cậu. Vương Nguyên híp mắt nói "Tuấn Khải anh xem Tiểu Hổ thật thông minh nó mang dưa cho em ăn thấy em buồn còn cho mượn con hổ bông nữa đó. Là quà giáng sinh của em !"
"Vậy sao ?" Anh khẽ cười quay sang xoa đầu thú cưng khen ngợi "Giỏi lắm !"
Vương Tuấn Khải nghiêng người hôn lên cánh môi đỏ mọng của Vương Nguyên cưng chiều nói "Anh có việc phải ra ngoài giải quyết em ở nhà ngoan ngoãn đi ngủ sớm không cần phải chờ anh !"
"Anh...đang bị thương mà"
"Đừng lo anh đi cùng Thiên Tỉ và Chí Hoành !"
"Ừm...Vậy...anh đi cẩn thận !" Vương Nguyên ủ rũ nói anh lại đi giải quyết chuyện của Hắc Nguyệt nữa sao. Tay anh đang bị thương lỡ xảy ra chuyện gì....Thấy bộ dạng ủ rủ của cậu anh ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy vào lòng nhẹ giọng cất tiếng "Em quên anh là ai rồi sao ? Không cần phải lo."
Nghe vậy Vương Nguyên ngước mắt nhìn anh nhoẻn miệng cười "Em biết rồi !"
"Anh đi nhé !" Vương Tuấn Khải buông cậu ra anh đứng dậy đi ra khỏi phòng trước lúc rời đi cũng không quên căn dặn Tiểu Hổ "Tiểu Hổ trông chừng cậu chủ !"
Bạch Hổ gật đầu nằm cuộn tròn kế bên giường của cậu lúc trước khi anh đi ra ngoài bạch hổ đều ở cạnh cậu một bước cũng không rời Vương Tuấn Khải từng nói "Khi không có anh ở nhà Tiểu Hổ sẽ là người thay anh bảo vệ em." Cậu ngước nhìn đồng hồ chỉ mới 9giờ vẫn còn sớm cậu muốn đi vào nhà kính ngắm hoa suy nghĩ xong cậu đứng dậy khoác áo vào rồi đi ra cửa bạch hổ thấy cậu đứng dậy gầm gừ vài tiếng thấy vậy cậu mỉm cười cất tiếng "Tiểu Hổ chúng ta đi vào vườn kính ngắm hoa."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!