Lạc Bân lạnh lùng nhìn Kim Chí Bằng, lớn tiếng cười nhạo: “Tôi sẽ chờ tin tức cổ phần công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xuống kịch sàn lúc bắt đầu phiên giao dịch chứng khoán vào sáng mai!”
Kim Chí Bằng giận dữ nhìn theo bóng lưng Dương Thanh và Lạc Bân rời đi.
Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Sếp Tiết, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long xảy ra chuyện, ông không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
“Vô dụng!”
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Đến cả tập đoàn Nhạn Thanh cũng không giải quyết được mà đòi dựa vào nhà họ Tiết?”
Kim Chí Bằng rất tức giận nhưng vì thân phận của đối phương nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Yên tâm, có tôi ở đây, Chấn Long sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Đối phương im lặng một hồi mới chịu lên tiếng.
Nghe vậy, Kim Chí Bằng mừng rỡ vội đáp: “Cảm ơn sếp Tiết!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Lạc Bân đã rời khỏi công ty vật liệu xây dựng Chấn Long.
“Chủ tịch, cậu nghĩ Kim Chí Bằng có nhượng lại công ty Chấn Long cho chúng ta không?”
Trên đường trở về, Lạc Bân tò mò hỏi.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ngày mai ông ta sẽ cầu xin chúng ta mua lại công ty vật liệu xây dưng Chấn Long!”
Tuy Lạc Bân không biết Dương Thanh lấy đâu ra tự tin nhưng cũng rõ thực lực của anh vô cùng khó lường, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Nếu tập đoàn Nhạn Thanh thu mua một doanh nghiệp có giá trị ngang bằng với mình là công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, quản lý vận hành thật tốt, chắc chắn xếp hạng trong top 500 doanh nghiệp thế giới sẽ tăng vọt.
Lần này sẽ tạo ra thay đổi lớn về chất cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Hai năm nữa, Thành Cửu Châu hoàn thành, chắc chắn giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ lại tăng vọt.
Nghĩ tới tương lai huy hoàng này, Lạc Bân vô cùng mong đợi.
Ngày hôm sau khi phiên giao dịch chứng khoán bắt đầu, giá cổ phiếu của công ty Chấn Long lập tức giảm kịch sàn.
Quan trọng là ngân hàng đã đòi nợ tới cửa, một số lượng lớn nhân viên trong công ty lại đồng loạt từ chức.
Từ chiều hôm trước tới sáng hôm sau, hơn một nửa nhân viên đã từ chức trong vòng chưa tới một ngày.
Đối với công ty vật liệu xây dưng Chấn Long, đây đúng là đã rách còn nát.
Kim Chí Bằng lại càng hoảng sợ tức tốc gọi điện thoại: “Sếp Tiết, giám đốc Lưu của ngân hàng Yến Đô đã tìm tới, đang chờ ở dưới tầng”.
“Giá cổ phiếu của công ty tôi cũng xuống kịch sàn rồi. Không phải ông đã nói sẽ giúp chúng tôi, không cần lo sao?”
Sếp Tiết quát tháo: “Vội cái gì? Mới ngày thứ hai thôi mà?”
Kim Chí Bằng tức muốn chửi thề. Công ty vật liệu xây dựng Chấn Long là toàn bộ tâm huyết của nhà họ Kim. Chỉ vì hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, hiện giờ giá trị của công ty đã sụt giảm gần một nửa.
Đến giờ vẫn chưa hết một ngày. Ông ta không dám nghĩ tới phiên giao dịch cổ phiếu ngày mai, giá trị của công ty sẽ còn giảm đi bao nhiêu nữa.
Với tình trạng trước mắt hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Ông ta đoán sẽ không chống đỡ được hết ngày mai, vậy mà nhà họ Tiết lại bảo không cần vội.
“Sếp Tiết, sao tôi có thể không vội được? Công ty Chấn Long đã tổn thất hơn một trăm tỷ. Nếu hôm nay vẫn không cải thiện chỉ sợ sẽ còn thiệt hại thêm một trăm tỷ nữa”.
“Tổng giá trị của Chấn Long chỉ có hơn ba trăm tỷ, chưa hết hai ngày đã mất đi hơn hai trăm tỷ. Ông bảo tôi lấy gì ra chống đỡ?”
Giọng điệu của Kim Chí Bằng rất khó chịu, không phải không sợ nhà họ Tiết mà là vì bị ép đến đường cùng.