Chương 93: Lăn đến nhận lỗi
Những người cùng bàn đều im như tóc, thấp thỏm như ngồi bàn chông. Ngồi cùng tên ác ma Dương Thanh này, bọn họ không dám thở mạnh.
Nhất là Dương Uy lại càng căng thẳng không yên. Anh ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng không ngờ anh lại mạnh tới mức này.
Hơn nữa, Dương Thanh cũng thật to gan, dù là bẻ gãy tay Tần Phi hay là đánh người ưu tú nhất của nhà họ Quan đều là sự sỉ nhục đối với nhà họ Quan.
Mà Dương Thanh thì thản nhiên bưng ấm trà Long Tĩnh thượng hạng lên, rót đầy một tách rồi uống một hớp nhỏ.
Anh đặt tách trà xuống, ngón tay gõ nhịp theo tiết tấu.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Âm thanh lảnh lảnh vang lên trong không gian yên tĩnh tựa như tiếng ác ma đánh mạnh vào trái tim mỗi người.
“Tao phải giết mày!”
Quan Tuyết Tùng máu me đầy mặt, gào lên dữ tợn.
Anh ta là lứa trẻ ưu tú nhất trong nhà họ Quan, thậm chí chủ gia tộc còn định bỏ qua một thế hệ để truyền lại vị trí chủ gia tộc cho anh ta. Vậy mà bây giờ anh ta lại bị Dương Thanh hung hăng ấn đầu xuống bàn, đây là nỗi sỉ nhục cực lớn đối với anh ta.
Đúng lúc này, một ông già mặc vest đi giày da gấp gáp đi đến, thì thầm bên tai Quan Tuyết Tùng, chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy: “Thưa cậu Tùng, ông chủ nói tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi. Sau khi bữa tiệc kết thúc, đương nhiên sẽ không để cho cậu ta còn sống rời khỏi đây”.
Quan Tuyết Tùng vốn đang giận dữ, nhưng nghe ông ta nhắc đến chủ gia tộc thì đành nén giận, nhìn chòng chọc vào Dương Thanh như nhìn một người chết: “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng trong đời của mày đi!”
Nói rồi anh ta xoay người rời đi, để lại một đám khách khứa đang ngây người vì kinh ngạc.
Cụ Tần nghiêm mặt nhìn Dương Thanh. Đến giờ lão ta mới nhận ra đứa cháu rể vẫn bị mình xem là kẻ ăn hại không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Hai mắt Tần Phi đỏ ngầu, cổ tay đau đớn khiến anh ta suýt ngất lịm.
Dương Thanh ra tay rất ác, cổ tay Tần Phi đã gãy lìa, còn lòi cả xương trắng, chưa chắc đã giữ được cánh tay này.
Cụ Tần cũng biết nếu Tần Phi trong bộ dạng máu me be bét có mặt ở tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Quan thì không may mắn, không chừng còn bị nhà họ Quan ghi thù, cho nên lão ta dứt khoát dẫn Tần Phi ủ rũ rời đi.
Dương Thanh cũng không vội, vốn dĩ hôm nay anh đến đây để gây sự mà. Chẳng qua anh không ngờ nhà họ Quan lại nhẫn nhịn như thế, anh đã đánh người ưu tú nhất trong lớp trẻ nhà bọn họ trước đám đông mà họ vẫn nhịn không lôi cổ anh ra ngoài.
Lúc này Dương Uy cũng như ngồi trong đống lửa. Mặc dù anh ta biết thân phận của Dương Thanh nhưng cũng điều tra được một số chuyện, biết hai mẹ con Dương Thanh đã bị đuổi ra khỏi gia tộc Vũ Văn từ nhiều năm trước.
Anh ta cho rằng gia tộc Vũ Văn giao tập đoàn Nhạn Thanh cho Dương Thanh chỉ để bồi thường cho đối phương mà thôi. Anh ta cũng biết Dương Thanh hận gia tộc Vũ Văn.
Người nhà họ Dương và nhà họ Quan hợp tác thân thiết, bây giờ Dương Thanh đắc tội với nhà họ Quan, anh ta không biết phải lựa chọn thế nào.
Sau một hồi do dự, cuối cùng Dương Uy mỉm cười đứng dậy: “Tôi đi toilet đây”.
Đến khi ra ngoài, Dương Uy vội vàng gọi điện thoại báo cho Dương Hướng Minh biết chuyện xảy ra ở đây.
Mãi lâu sau Dương Hướng Minh mới trầm giọng nói: “Cháu chỉ cần đứng ngoài quan sát chuyện này là được. Dù Dương Thanh có làm gì, cháu không được nhúng tay. Nhưng cũng không cần cố tránh né cậu ta”.
“Ông nội, ông muốn cháu lặng lẽ quan sát ạ?”, Dương Uy đã hiểu ý ông nội.
Dương Hướng Minh nói: “Đúng vậy! Mặc dù Dương Thanh còn trẻ song cậu ta không phải người xốc nổi. Tuy rằng cậu ta đã bị đuổi ra khỏi gia tộc Vũ Văn nhưng hiện đang là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, nhà họ Quan muốn giết cậu ta không phải chuyện dễ đâu”.
“Vâng, cháu sẽ làm theo lời ông”, Dương Uy cúp máy, sau đó quay về đại sảnh, tiếp tục ngồi cạnh Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa, chỉ cười chứ không nói gì. Thế nhưng Dương Uy lại bị nụ cười quái dị này của anh dọa sợ.
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc từ từ đóng lại, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, bữa tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Một ông cụ mặc sườn xám nam màu đỏ thẫm chậm rãi bước tới.
Ông cụ này không phải ai khác mà chính là Quan Chính Sơn – chủ nhà họ Quan, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Hải.
“Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, xin cảm ơn các vị đã bớt thời gian bận rộn đến tham gia tiệc mừng thọ của tôi”.
Quan Chính Sơn đi đến trước micro, mặt mày tươi cười rạng rỡ, cất cao giọng nói: “Ngoài người nhà họ Quan chúng tôi ra, tất cả những người tới tham dự tiệc mừng thọ của tôi hôm nay đều đến từ các thế lực có quan hệ thân thiết với nhà họ Quan chúng tôi. Người đến là khách, chúc các vị ăn uống ngon miệng và chơi vui vẻ”.
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Giờ cũng đến lúc khách mời tặng quà cho Quan Chính Sơn.
“Thưa ông nội, cháu chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”.
Lúc này, Quan Tuyết Tùng bưng một hộp quà nhỏ bằng gỗ đàn hương bằng hai tay, cung kính dâng lên.
Sau khi bóc quà, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc quý giá.
“Ha ha, tốt lắm! Ông rất thích quà của Tuyết Tùng”, Quan Chính Sơn cười sang sảng.
Quan Tuyết Tùng là người đầu tiên tặng quà mừng thọ, xét theo một ý nghĩa nào đó thì việc này nói lên địa vị của anh ta ở nhà họ Quan.
Tiếp đó mới đến các bác, các chú, các cô của Quan Tuyết Phong lên tặng quà mừng thọ.
Sau nữa là khách mời tặng quà. Trước mặt Quan Chính Sơn chất chồng đủ thứ quà mừng thọ, có lẽ cái nào cũng bằng mức thu nhập đủ cho một gia đình bình thường tiêu cả đời.
Nhưng Quan Chính Sơn chỉ mỉm cười nhẹ. Ngoài chiếc nhẫn ngọc mà Quan Tuyết Tùng tặng được ông ta khen ra, chẳng còn món quà nào vừa ý ông ta.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà họ Quan đang đóng chặt bỗng bị Vương Kiện – người trước đó đã bị Mã Siêu đá bay mở ra. Theo sau là một người đàn ông trung niên cũng đi đến chỗ tặng quà mừng thọ.
“Chào ông chủ Quan, chúc ông khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi”.
Người đàn ông trung niên phía trước Vương Kiện bưng một chậu hoa ngọc bằng hai tay, trong chậu còn có đủ loại cánh hoa điêu khắc bằng phỉ thúy.
“Vương Hoằng Nghiệp hào phóng ghê, chậu hoa bằng ngọc phỉ thúy này chắc hàng chục triệu ấy nhỉ?”
“Xem ra lần này nhà họ Vương quyết tâm muốn theo đuôi nhà họ Quan rồi”.
“Có lẽ không lâu nữa thôi, gia tộc hạng nhất ở Giang Hải lại có thêm nhà họ Vương nữa”.
Khách khứa xung quanh đều ngạc nhiên khi trông thấy quà mừng thọ của Vương Hoằng Nghiệp.
Quan Chính Sơn cười sang sảng: “Ông chủ Vương thật có lòng!”
“Ông chủ Quan à, tôi có việc muốn báo cáo với ông.” Vương Hoằng Nghiệp chợt nói.
“Ồ? Chuyện gì thế? Cậu cứ nói đi, đừng ngại”.
Tuy nhà họ Vương chỉ là gia tộc hạng hai nhưng lại tặng quà hàng chục triệu, quả là có thành ý. Quan Chính Sơn cũng không để Vương Hoằng Nghiệp thất vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!