“Đứng lại!”
“Tốt, các người đi được rồi. Nhớ mang báo cáo tài chính của gia tộc tới tập đoàn Nhạn Thanh tìm tổng giám đốc Lạc Bân làm thủ tục chuyển nhượng”.
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Bốn chủ nhà như được ân xá, vội vàng cảm ơn rồi bỏ chạy.
“Nhà họ Lê cũng đồng ý giao ra một nửa sản nghiệp, từ nay quy thuận cậu!”
Lê Triết biết không còn phần thắng, chỉ đành cắn răng đồng ý.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên. Hơn chục chiếc Prado xông vào nhà họ Trần.
Năm mươi gã đàn ông cao lớn trang bị đầy đủ nhảy xuống.
“Ông chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xong, có thể lập tức ra tay với nhà họ Trần!”
Gã cầm đầu đi tới trước mặt Lê Triết, cung kính nói.
Gã ta không nhận ra sắc mặt Lê Triết đang khó coi đến mức nào.
“Bốp!”
Lê Triết bỗng tát gã ta, cả giận quát: “Con mẹ nó ai bảo các người ra tay với nhà họ Trần! Cút đi! Lập tức cút khỏi đây ngay!”
Tôn Húc dẫn theo ba trăm cao thủ tới còn bị Dương Thanh đoạt mất hai trăm người, nói gì tới năm mươi cao thủ này của ông ta.
Gã cầm đầu bị đánh choáng váng, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám chống đối, vội vàng dẫn người rời đi.
“Đứng lại!”
Dương Thanh nói.
Lê Triết chỉ cảm thấy bắp chân cũng đang run rẩy.
“Ông chủ Lê đã gọi tới toàn cao thủ hàng đầu, sao có thể rời đi như vậy?”
Dương Thanh bỡn cợt nói.
Sắc mặt Lê Triết lập tức tái mét. Chẳng lẽ ông ta cũng phải để năm mươi cao thủ mạnh nhất gia tộc được bồi dưỡng tỉ mỉ lại đây sao?
Lê Triết rất bối rối. Nhà họ Lê phải mất rất nhiều tiền của mới bồi dưỡng được năm mươi cao thủ này.
Nếu bị Dương Thanh giữ lại sẽ là tổn thất khổng lồ.
Có thể nói không có năm mươi cao thủ này sẽ không có nhà họ Lê ngày hôm nay.
“Tôi đã đồng ý giao một nửa sản nghiệp, cũng đồng ý quy thuận cậu rồi. Cậu có thể cho tôi dẫn họ về được không?”
Lúc trước Lê Triết phách lối bao nhiêu, bây giờ lại khúm núm bấy nhiêu, cay đắng nói: “Tôi sẽ tới tập đoàn Nhạn Thanh giao một nửa sản nghiệp ra ngay bây giờ”.
Dương Thanh mỉa mai hỏi: “Thì ra ông dẫn năm mươi cao thủ này tới không phải để tặng tôi à?”
Lê Triết vội vàng lắc đầu: “Không phải!”
“Nếu không tặng tôi, không lẽ ông định dùng họ đối phó tôi sao?”, Dương Thanh lại hỏi.
Lê Triết trợn tròn mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Dù nói phải hay không phải, ông ta đều sai!
“Cậu Thanh, tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho tôi một mạng. Sau này tôi không dám nữa”, Lê Triết khẩn khoản cầu xin.
Lúc này Trần Hưng Hải cười lạnh một tiếng: “Nếu không nhờ cậu Thanh, người phải cầu xin sẽ là tôi. Nếu vậy cậu có tha cho tôi không?”
Vẻ mặt Lê Triết cứng ngắc. Chắc chắn ông ta sẽ không tha cho Trần Hưng Hải, nhưng lại không dám nói ra!
“Đương nhiên tôi sẽ tha cho ông!”, Lê Triết dối lòng nói.
Trần Hưng Hải cười nhạo: “Chỉ e đến cả cậu cũng không tin câu nói này đâu nhỉ?”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Năm mươi người này coi như cái giá ông phải trả. Giờ ông cút được rồi!”