“Vẹn toàn quần què!”
Hàn Khiếu Thiên tức giận nói: “Chưa nói đến chuyện nhà họ Tiết có đồng ý hay không, cho dù họ đồng ý, sau khi chi nhánh của nhà họ Tiết được thành lập, chẳng phải họ sẽ từ từ thôn tính các gia tộc lớn ở ba tỉnh à?”
“So với việc ép các gia tộc lớn ở ba tỉnh phục tùng luôn, làm thế này chỉ tốn thời gian hơn một chút. Với thực lực của nhà họ Tiết, chưa đầy một tháng, họ sẽ nắm giữ cả ba tỉnh, các cậu có tin không?”
Quan Chính Sơn cũng gật đầu: “Ông chủ Hàn nói không sai, ít nhất tỉnh Giang Bình chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép nhà họ Tiết lập chi nhánh ở đó”.
“Cái nào các ông cũng không đồng ý, các ông quyết tâm tuyên chiến với nhà họ Tiết rồi chứ gì?”
Kim Chí Minh nổi trận lôi đình.
“Đánh thì đánh thôi, nếu các cậu không dám thì cút về Nam Dương và Đông Lan đi!”
Hàn Khiếu Thiên không hề khách khí.
Tuy Quan Chính Sơn không nói thẳng ra như Hàn Khiếu Thiên nhưng cũng bày tỏ thái độ: “Tỉnh Giang Bình không bao giờ cho phép nhà họ Tiết tiến vào!”
Trong số ba gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình, chỉ còn Tô Thành Vũ chưa tỏ thái độ thôi.
Sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang vô cùng khó coi, họ chủ động tới nhà họ Quan để duy trì liên minh giữa các gia tộc, như thế thì họ mới có tiếng nói sau khi nhà họ Tiết tiến vào ba tỉnh.
Nhưng họ quá khinh thường nhà họ Tiết rồi, đừng nói là năm gia tộc lớn, cho dù tất cả các nhà quyền thế ở ba tỉnh hợp sức lại thì cũng không có tư cách đàm phán với nhà họ Tiết đâu.
“Hay, hay lắm, nếu các ông đã chán sống đến thế, thứ lỗi cho chúng tôi không theo được!”
Kim Chí Minh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cho dù không có các ông, chúng tôi vẫn có thể liên minh với gia tộc khác!”
Thấy Kim Chí Minh và Lương Văn Khang sắp đi mất, Tô Thành Vũ lập tức cuống lên.
Ông ta vội tiến lên ngăn họ lại: “Ông chủ Kim, ông chủ Lương, hai ông cứ bình tĩnh đã! Nếu các ông rời đi thế này, có lẽ không còn liên minh nào trong ba tỉnh đủ khả năng đối đầu với nhà họ Tiết đâu”.
“Ông chủ Tô, ông cũng thấy Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn nói gì rồi đấy”.
“Họ cứ làm như mình lợi hại lắm, họ nghĩ mình có thể đánh với nhà họ Tiết một trận thật đấy à?”
“Chúng tôi không giống họ, nói nữa cũng chỉ tốn thời gian, chi bằng về nghĩ cách liên kết các gia tộc quyền thế ở Nam Dương và Đông Lan lại trước khi nhà họ Tiết tới”.
Kim Chí Minh nói với vẻ khó chịu.
Lương Văn Khang cũng nói: “Không sai, cho dù thiếu Giang Bình, Đông Lan và Nam Dương chúng tôi vẫn đối phó được với nhà họ Tiết”.
“Ông chủ Quan, ông chủ Hàn, hay chúng ta vẫn cứ liên minh, như thế thì cũng có tư cách đàm phán với nhà họ Tiết. Cùng lắm thì chúng ta cho phép nhà họ Tiết phát triển ở ba tỉnh bây giờ, còn nếu sau này họ định giở trò thì chúng ta sẽ tuyên chiến nhé?”
Tô Thành Vũ vội nhìn về phía Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên.
Quan Chính Sơn lạnh lùng nói: “Đến khi nhà họ Tiết nắm giữ được phần lớn gia tộc quyền thế ở ba tỉnh, cậu nghĩ sự liên minh giữa chúng ta còn ý nghĩa à?”
“Đến khi đó, có lẽ không cần nhà họ Tiết ra mặt, chỉ riêng các gia tộc quyền thế ở ba tỉnh thôi đã đủ để đối phó với chúng ta”.
Tô Thành Vũ đã cân nhắc đến chuyện sau khi tuyên chiến đâu cơ chứ?
Ông ta chỉ muốn ổn định nhà họ Quan và nhà họ Hàn trước, ít nhất phải vượt qua khó khăn bây giờ đã.
Nhỡ tuyên chiến thật, tỉnh Giang Bình sẽ đứng mũi chịu sào, nhà họ Tô ở Giang Bình cũng khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Bây giờ, phải liên minh với nhà họ Lương và nhà họ Kim thì mới có thể vượt qua khó khăn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Tô Thành Vũ.
“Tô Thành Vũ, nếu cậu sợ thì cũng cút luôn đi!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Nhưng nếu chúng tôi giải quyết được nhà họ Tiết, cậu đừng hòng hưởng ké nữa!”