“Nhanh mời bọn họ vào!”
Quan Chính Sơn vội nói.
Chẳng mấy chốc, Tô Thành Vũ và Hàn Khiếu Thiên đã dẫn người bước vào.
“Cậu Thanh, cậu cũng tới à?”
Tô Thành Vũ nhìn thấy Dương Thanh thì ngạc nhiên, bước vội tới chào hỏi.
Nhà họ Tô vốn là gia tộc giàu có đứng đầu ở Giang Hải. Bọn họ dựa vào quan hệ với Dương Thanh, bây giờ địa vị cũng tăng vọt.
Hàn Khiếu Thiên cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quan Chính Sơn chất vấn: “Chẳng phải chúng ta đã thương lượng không để chuyện này liên lụy tới cậu Thanh, sẽ tự mình xử lý à? Sao ông còn mời cậu ấy tới nữa?”
Quan Chính Sơn cười cay đắng.
Lúc này, Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Ông chủ Hàn, ông đừng trách ông chủ Quan. Hôm nay tôi vừa quay về Giang Hải, tiện đường tới thăm nhà họ Quan mới biết được Giang Bình gặp phải rắc rối”.
Lúc này, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên mới dịu xuống và thở dài nói: “Ban đầu đám lão già chúng tôi còn tính sẽ liên kết với nhau giải quyết chuyện này, không ngờ cuối cùng vẫn phải để cậu Thanh ra mặt”.
Trong những người trước mặt này, chỉ có duy nhất một mình Hàn Khiếu Thiên biết được thân phận của Dương Thanh. Tất nhiên ông cụ không hy vọng anh bị dính vào chuyện này.
Dù sao Dương Thanh là nhân vật lớn cùng cấp với Hoàng tộc và Vương tộc.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho anh.
“Nếu cậu Thanh đã ra mặt, đám nhóc nhà họ Tiết chắc chắn sẽ phải uổng công mà quay về thôi!”
Hàn Khiếu Thiên nói.
Nếu Dương Thanh cũng tham dự vào, còn không thể đánh đuổi được chúng sao? Hàn Khiếu Thiên chỉ có thể chấp nhận.
“Ông chủ, chủ nhà họ Kim – gia tộc hàng đầu ở tỉnh Nam Dương, Kim Chí Minh tới!”
Đúng lúc này, ông quản gia lại vội vàng chạy tới báo.
“Nhà họ Kim à?”
Hàn Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao bọn họ cũng tới tham gia náo nhiệt vậy?”
“Ông chủ, Lương Văn Khang chủ nhà họ Lương – gia tộc hàng đầu tỉnh Đông Lan tới!”
Ngay sau đó, lại có người nhà họ Quan vội vàng chạy vào báo.
Chẳng bao lâu, chủ nhà họ Kim và chủ nhà họ Lương đã dẫn theo cao thủ trong gia tộc mình đi tới phòng khách.
“Chủ nhà họ Kim, chủ nhà họ Lương, đã lâu không gặp!”
Quan Chính Sơn đứng dậy, cười lớn và chủ động bước tới đón khách.
Bây giờ, cho dù ông ta đã nhường lại chức vụ cho người khác, nhưng khách tới hôm nay đều là chủ gia tộc hàng đầu ở tỉnh Giang Bình và tỉnh lân cận, ông ta phải cho đối phương đủ mặt mũi.
“Ông chủ Quan, nhà họ Quan gặp phải rắc rối lớn như vậy mà ông cũng không nói với Kim Chí Minh tôi một tiếng?”
Chủ nhà họ Kim có hơi béo, bất mãn nói.
Chủ nhà họ Lương Lương Văn Khang cũng lạnh giọng: “Ông chủ Quan làm vậy là khinh thường nhà họ Kim và nhà họ Lương sao? Nếu không phải chúng tôi nhận được tin tức, e là nhà họ Quan có bị tiêu diệt, chúng tôi cũng không biết đâu”.
Rõ ràng Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều không vui, giống như Quan Chính Sơn không chủ động nhờ bọn họ giúp đỡ là vô cùng khinh thường bọn họ vậy.
Quan Chính Sơn vội giải thích: “Tôi làm vậy chẳng phải là lo lắng sẽ liên lụy tới các vị sao?”
Tô Thành Vũ cũng cười và đứng dậy hòa giải: “Chuyện này là do chúng tôi suy nghĩ không được chu đáo, không nhờ nhà họ Kim và nhà họ Lương giúp đỡ là lỗi của chúng tôi!”